Chị vẫn chưa thay bộ quần áo cũ trên người, vẫn là bộ dạng vừa nãy.
“Thầy, trên đường thầy có nói đến chuyện Trần Phú hẹn thầy là muốn chuộc lại trấn vật đó.” Chị nhìn tôi: “Ông ta ra giá chưa ạ?”
Tôi hiểu ý của chị.
“Chị không cần nghĩ nhiều, đó không phải tiền của tôi, tôi sẽ không cần đến, chị đừng nghĩ là chị đã làm trễ nãi tôi.” Tôi nhìn chị: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”
“Thầy ơi, đợi đã…” Chị chặn tôi lại, nhìn tôi chân thành: “Mặc dù bây giờ tiền tôi không nhiều, nhưng mấy chục vạn tệ thì tôi có thể! Thầy nói cho tôi một con số, nếu không lòng tôi sẽ không yên, rất ái ngại…”
“Tôi đã nói rồi, không cần.”
“Thầy ơi, tôi rất thật lòng!”
“Tôi cũng thật lòng.”
“Tôi nói thật!” Chị kiên quyết: “Thầy nói cho tôi biết, được không?”
Tôi ngáp một cái rồi cười bất lực: “Tôi muốn ngủ.”
Chị do dự một chút rồi buông tay ra: “Vậy thầy nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta nói tiếp.”
“Người Ngô gia làm việc cho người khác, từ trước tới nay không kiếm tiền phát sinh ngoài, cũng không nhận tiền lần thứ hai.” Tôi nhìn chị: “Tôi nhận tâm ý của chị, việc này kết thúc ở đây, về sau đừng nhắc tới nữa.”
Nói xong tôi không đợi chị nói, đóng cửa rồi lên giường.
Đường Tư Giai đứng ngây ra một lúc rồi thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn thầy, ngủ ngon.”
Tôi lật người, đi vào giấc rất nhanh.
Hôm sau, tôi dậy rất muộn, nhìn điện thoại đã hơn mười giờ sáng. Tôi để điện thoại xuống, vươn vai rồi ngồi dậy mặc quần áo.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện điện thoại của Đường Tư Giai.
“Hôm nay tôi có chút việc, có thể đến đó được hay không thì bây giờ tôi vẫn chưa rõ...”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đến, anh yên tâm!”
“Anh vẫn chưa nghe rõ lời tôi nói lúc nãy à? Không phải tôi không đến làm, hôm nay tôi có việc, bây giờ tôi vẫn chưa chắc có thể đi được không? Đơn xin từ chức tôi cũng đã gửi rồi, chỉ là vấn đề thủ tục, các anh gấp gáp như vậy sao?” Chị tức giận.
Tôi mở cửa bước ra ngoài phòng ngủ, lặng lẽ nhìn chị ở trong phòng khách.
Chị thấy tôi đi ra liền gật đầu với tôi, giọng nói bình tĩnh lại rồi nói với người bên kia: “Anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng đi nhanh tới đó, sẽ không làm khó anh, như vậy đi.”
Chị tắt điện thọai rồi thở phào một hơi dài, đi đến trước mặt tôi: “Phòng nhân sự của công ty giục tôi đến làm thủ tục từ chức, thầy, tôi có thể đi không?”
“Tôi đi với chị.” Tôi thờ ơ nói.
Chị mỉm cười: “Vâng!”
“Chị gọi xe đi, tôi đi tắm trước đã.” Tôi quay người đi vào phòng tắm.
Công ty của Đường Tư Giai ở khu trung tâm CBD của Thượng Kinh, các tòa nhà cao ở đây mọc lên như nấm, đây là chốn phồn hoa nhất của Thượng Kinh. Đương nhiên, giống như Hậu Hải, đây là lần đầu tiên tôi tới nơi này.
Đến dưới tòa trung tâm thương mại quốc tế, chị do dự một lúc rồi nói với tôi: “Thầy ơi, không thì thế này đi, tôi dẫn thầy đến quán coffee ở trên lầu, thầy ăn sáng trước, còn tôi tôi tự đi lên đó, làm xong thì tôi đi xuống tìm thầy.”
“Tôi đi theo không tiện à?” Tôi hỏi.
Chị lắc đầu: “Không phải, chỉ là...”
Tôi hiểu ý của chị, bình thản cười một tiếng: “Được rồi, vậy tôi đi ăn sáng trước.”
Chị thở phào, nhìn tôi cười: “Vâng.”
Tôi đi cùng chị vào thang máy, đến quán coffee, chị gọi cho tôi cà phê và bữa sáng, nhỏ tiếng dặn dò người phục vụ vài câu rồi mới đi.
Nhìn là biết chị là khách quen ở đây.
Rất nhanh sau đó, người phục vụ mang cà phê và bữa sáng cho tôi.
Bữa sáng theo phong cách phương Tây, rất đơn giản, một phần sandwich, một phần salad và một phần đồ ăn ngọt là bánh chuối nướng. Không nhiều nhưng trông rất tinh tế, đối với một đứa trẻ chưa nhìn ra thế giới bên ngoài như tôi mà nói, đây cũng được coi là lần đầu tiên ăn đồ nước ngoài.
Tiếp đó, người phục vụ lại mang cho tôi một đĩa canh.
Được rồi, cũng được coi là đầy đủ.
Tôi ăn từ tốn, vừa ăn vừa ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài qua chiếc cửa sổ kính cực đại.
Vị trí này rất cao, có thể nhìn thấy gần một nửa phong cảnh của Thượng Kinh.
Khoảng nửa tiếng sau, Đường Tư Giai ôm theo chiếc hộp quay lại.
Còn tôi cũng ăn xong rồi.
Chị ngồi xuống cạnh tôi, đặt chiếc hộp lên chiếc ghế bên cạnh.
“Thầy ăn có đủ không?” Chị hỏi: “Vừa nãy tôi dặn dò phục vụ rồi, em ấy không hỏi thầy à?”
“Đủ rồi.” Tôi nhìn người phục vụ ở đằng xa.
Người phục vụ đó sững lại rồi vội vàng bước tới: “Chị Đường, thật xin lỗi, vừa nãy em có chút chuyện nên không kịp đến hỏi vị này...”
“Không sao, tôi ăn no rồi.” Tôi nhìn người phục vụ nở nụ cười: “Cảm ơn, chị đi làm việc đi.”
Thấy tôi nói như vậy, Đường Tư Giai không nói thêm gì nữa, chỉ có thể để người phục vụ đi.
“Làm xong rồi à?” Tôi hỏi Đường Tư Giai.
“Ừ, làm xong rồi.” Chị cúi đầu: “Người đi trà lạnh, hết tình trà tan*, những người đó đang cười nhạo tôi... tôi không muốn thầy đi theo tôi lên đó, chính vì không muốn thầy chê cười...”
(*) Thói đời đậm nhạt, thất thường, ví như thái độ đối xử lạnh nhạt hay nhiệt tình với những người có địa vị cao thấp khác nhau.