Sau khi nhận thức được điều này, tâm tôi nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Ông nội từng nói, thần sắc của người chết sẽ tiêu tan, chỉ cần thần sắc không tiêu tan thì người đó vẫn có thể cứu được.
Nghĩ đến đây, tôi tập trung nhìn vào ấn đường (*) của bà, nhìn thấy, tôi vui mừng không xiết, thần sắc của bà cực yếu nhưng vẫn chưa tiêu tan, vẫn có thể cứu được.
(*) Ấn đường : điểm giữa hai đầu lông mày.
Tôi nắm lấy tay phải của bà dùng nội công để thăm dò, phát hiện ra trung mạch bị luồng sát khí chặn lại, nên không thở được, như vậy nhìn giống như chết. Chỉ cần khai thông được luồng sát khí này thì bà có thể sống lại.
Nhưng khai thông được luồng sát khí thì cần dùng thần sắc của bà, nhưng thần sắc lúc này chỉ có một ít, không đủ dùng. Tôi nghĩ một chút rồi đặt bà xuống, đứng dậy bước nhanh ra mở cửa gọi Đường Tư Giai đang đứng ở bên ngoài: “Chị lại đây giúp tôi!”
“Vâng!” Đường Tư Giai như nhận được thánh chỉ, tức tốc chạy lại.
“Tôi cũng muốn giúp.” Triệu thổ hào nói.
“Anh ở yên đó đợi đi!” Tôi nói.
“Ừ, được...” Triệu thổ hào dừng lại, lùi về chỗ cũ.
Đường Tư Giai bước vào, tôi tiện tay đóng cửa và khóa lại.
“Mẹ tôi thế nào rồi?” Đường Tư Giai hỏi vội.
“Chị theo tôi!”
Tôi dẫn chị đến đầu cầu thang thì nhìn thấy mẹ chị thất khiếu chảy máu, chân chị mềm nhũn, hét lên một tiếng rồi ngã soài ra đất.
“Mẹ!” Chị bò đến bên cạnh, ôm lấy bà, rồi nhìn tôi bất lực không thể cứu vãn, nước mắt chứa chan.
“Chị đừng khóc nữa, mẹ chị chưa chết.” Tôi bình tĩnh nhìn chị: “ Bây giờ tôi sẽ cứu bà ấy, nhưng tôi cần sự giúp đỡ của chị!”
“Được!” Chị cố ngăn lại dòng nước mắt, gật đầu.
Tôi ngồi trước mặt chị, bảo chị ôm chắc lấy bà, rồi lệnh cho chị: “Nhìn thẳng vào tôi, tập trung toàn bộ tinh thần!”
Đường Tư Giai lau nước mắt, tập trung tinh thần, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Chị đeo kính áp tròng à?” Tôi chau mày.
“Vâng!”
“Tháo ra!”
“Vâng!”
Chị tháo kính áp tròng với tốc độ nhanh nhất, sau đó tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi cũng nhìn chằm chằm vào chị, đợi đến khi thần sắc của chị đã đủ, tôi đưa tay ra day ấn đường của chị, lấy ra được một luồng thần sắc, nhanh chóng ấn vào trong ấn đường của bà.
Đường Tư Giai hừ một tiếng, hai mắt trùng xuống, cơ thể mềm nhũn ngã quỵ xuống nền đất, hai mắt mở trừng trừng, vô hồn nhìn tôi, dường như đã đánh mất linh hồn.
Tôi gạt chị sang một bên, lấy tay trái ấn chắc lấy ấn đường của bà, tay phải bấm chỉ quyết ấn chặt vào trung đan điền(*) của bà, để nội khí đi vào trong cơ thể, sau đó hướng lên tiến vào trung mạch.
(*) Trung đan điền : trùng với huyệt Đản trung ( chính giữa đường nối hai đầu ti, cắt ngang đường dọc theo xương ức) còn gọi là “Đan Điền khí”.
Hơi thở trong kinh lạc của bà rất yếu, thế nên nội khí của tôi có thể thông suốt mà không bị ngăn cản, sau khi một đường tiến thẳng đến ấn đường, lôi dẫn thần sắc đi xuống dưới tiến đến luồng sát khí kia.
Cơ thể bà run bần bật, trong miệng phun ra máu tươi, sau đó ho dữ đội.
Tôi thở hắt ra một tiếng, để bà nằm lại trên đất, sau đó bước đến ôm lấy Đường Tư Giai, tôi dùng lòng bàn tay ấn vào ấn đường của chị: “Nhắm mắt lại.”
Chị ngây ra rồi nhắm mắt lại, chị sẽ cảm thấy nóng ở ấn đường, sau đó linh hồn bị thoát ra lúc nãy sẽ quay về.
Tầm nửa phút sau, bà không ho nữa, rồi nằm rên đau đớn ở đó.
Đường Tư Giai nằm trong lòng tôi cũng dần dần hồi phục, chị mở mắt nhìn tôi, rồi giống như lần đầu tỉnh dậy sau giấc mộng dài, mau chóng ngồi dậy đi đến chỗ mẹ chị.
“Mẹ ơi, mẹ sao rồi?” Chị ôm lấy mẹ, đau lòng cứ thế lệ tuôn rơi.
Tôi đứng dậy: “Phòng ngủ của bà ấy ở đâu?”
“Ở trên lầu.” Chị ngấn nước mắt nói.
Tôi đỡ bà từ tay chị: “Chị dẫn đường đi.”
Chúng tôi đưa bà về phòng ngủ, đặt bà lên giường, tôi nhìn kỹ ấn đường của bà thấy thần sắc đã mạnh lên rõ, như vậy tôi mới yên tâm.
“Sao vậy?” Chị hỏi.
“Không sao.” Tôi đáp: “Để bà ấy nghỉ ngơi một lúc đi.”
“Vâng.” Chị thở hắt ra một hơi, cảm kích nhìn tôi: “Cảm ơn thầy!”
“Không có gì.”
Tôi xoay người đi đến cửa, đột nhiên tôi cảm thấy một luồng nóng ran, cảm giác lạnh lẽo xuyên vào tận xương.
Tôi chững lại, dừng bước.
Tại sao vẫn còn âm khí?
Thấy tôi dừng lại, Đường Tư Giai lo lắng vội chạy đến: “Thầy, có chuyện gì sao?”
Tôi quay đầu nhìn người phụ nữ nằm trên giường, nhanh chân bước đến cạnh giường, dùng tay men theo một đường thẳng xuống từ ấn đường đến đan điền của bà, quả nhiên, ở trong vị trí hai tấc trên rốn phát hiện được luồng sát khí nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện.
Tôi liền hiểu ra.
Thứ này không phải quỷ...
Thấy tôi không nói gì, Đường Tư Giai dè dặt hỏi: “Có gì đó không đúng ạ?”
Tôi định thần lại, quay ra hỏi chị: “Mộ tổ nhà chị ở đâu?”
“Ở vùng núi ngoài thành phía Tây.” Chị đáp: “Sau khi mẹ tôi xảy ra chuyện, tôi cũng có kiếm người đến xem vài lần, họ đều nói không có vấn đề gì.”
“Có vấn đề hay không, phải đi xem mới biết được.” Tôi nói: “Hôm nay không kịp rồi, tôi đi về trước đã, sáng ngày mai chị đến đón tôi rồi chúng ra đến mộ tổ.”
“Vâng!” Chị nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường: “Thầy ơi, liệu quỷ nữ có quay lại không?”
“Mẹ của chị cần nghỉ ngơi.” Tôi nói: “Đừng lại gần bà ấy, càng ít người bên cạnh thì bà ấy càng an toàn.”
“Càng ít người thì càng an toàn?” Chị cảm thấy khó hiểu.
Tôi không muốn giải thích liền quay người rời khỏi phòng.