• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi lặng lẽ nhìn nó, không nói lời nào.

Rất nhanh, thân của nó không thay đổi, nhưng lại mọc thêm hai chiếc chân dài, hai cánh tay dài da bọc xương, mái tóc dài lết xuống đất, thờ ơ nhìn tôi, nhưng ánh mắt lại vô cùng hung ác.

Sức mạnh của ma quỷ đến từ Lệ Linh Tướng, Lệ Linh Tướng càng ghê gớm thì oán khí của nó càng mạnh, sức mạnh cũng ngày càng cao. Bây giờ nó không còn là quỷ nhỏ áo đó của lúc trước.

Tôi nghĩ tôi có thể đánh bại nó.

Nhưng tôi dựa vào cái gì chứ? Vì người như Diệp Thiếu Long sao?

Người lương thiện như Đường Tư Giai thì nên cứu.

Còn loại khốn nạn như Diệp Thiếu Long thì tôi sẽ vì anh ta mà kết thù với quỷ nhỏ áo đỏ sao?

Đương nhiên không thể!

Tôi cười nhạt nói: “Lần trước tao lo chuyện bao đồng, cướp mất máu tế của mày, nhưng còn lần này tao không làm khó mày nữa. Xuống lầu đi, chúng ta nói chuyện.”

“Sao tao phải nói chuyện với mày?” Con quỷ thờ ơ hỏi.

“Nếu mày dám giết người ở trước cửa nhà tao thì tao sẽ cho mày hồn phách tiêu tan.” Tôi bình thản nói.

Quỷ nhỏ áo đỏ hung dữ xông đến, nó thét một tiếng inh tai về phía tôi.

Mặt của nó gần như dán sát vào mặt tôi.

Tim tôi đập thịch một tiếng, nếu nói không sợ thì là giả, nhưng mắt của tôi không hề chớp lấy một cái.

Chỉ là tay của tôi đã bấm lôi quyết tự bao giờ.

Quỷ nhỏ áo đỏ trợn mắt nhìn tôi một lúc rồi cơ thể nó bắt đầu rung lên, lạch cạch lạch cạch...

Sau khi tiếng ma sát của xương phát ra, nó bắt đầu thấp bé lại, từ từ biến về hình dáng lúc trước, nó ngẩng đầu lên nhìn tôi, rồi quay đi bay xuống lầu.

Đợi nó bay đi xa, tôi mới hít một hơi thật sâu, định thần lại, tiếp đó hai tay chồng ba lớp lôi quyết.

Chút nữa nếu nói chuyện được thì nói, nhưng nếu không thống nhất được thì cũng không thể để nó làm hại tôi.

Vì loại người như Diệp Thiếu Long mà bị thương thì không đáng.

Tôi chuyển lôi quyết sang tay phải, đóng cửa lại rồi quay người đi xuống lầu.

Đến dưới lầu, Diệp Thiếu Long đã ngồi xuống đất, máu ở miệng và mũi phun hết ra, ho không ngừng.

Trong đêm tĩnh lặng, dưới ánh đèn đường lờ mờ, khung cảnh này có chút khiến người ta rùng mình,

Hàng xóm vẫn có người chưa ngủ, lén nhìn qua cửa sổ thăm dò bên ngoài, họ muốn xem náo nhiệt. Tôi nhìn anh ta rồi đi lướt qua, đi về phía công viên của tiểu khu.

Diệp Thiếu Long cố gắng đứng lên rồi lảo đảo đi theo đằng sau, đi không nổi mấy bước lại ngã uỵch xuống đất, nhìn anh ta vô cùng thê thảm.

Nếu sớm biết có ngày hôm nay, thì lúc ban đầu sao lại làm thế?

Trời tạo nghiệp thì có thể oán hận, nhưng tự mình tạo nghiệp thì không thể sống, đồ khốn mạt này, nên để anh ta nếm trải mùi vị.

Hàng xóm từ trên lầu nhìn xuống trông cực kỳ hứng thú, vừa nhìn vừa nói nhỏ với vợ mình: “Aizz, nhìn tên ngốc kia đi, có phải bị bệnh rồi không? Mẹ nó chứ, nhìn đi, lại nôn ra máu rồi kìa... Ai dô, lại đứng lên rồi, lại đứng lên rồi, em nhìn đi, cái tên này cũng khá thật.”

Tôi cười bất lực, trong lòng nghĩ ông cứ nhìn đi, xem xong rồi đợi nằm mơ ác mộng.

Vì con quỷ nhỏ áo đỏ đã phát hiện ra hai người đó, khuôn mặt vô cảm ngước lên nhìn trên lầu, rồi nhếch miệng cười lạnh.

Chuyện này, tôi không quản.

Đến công viên, tôi tìm được một cái bàn cờ rồi ngồi xuống.

Quỷ nhỏ áo đỏ lập tức đến trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt đầy oán hận.

Còn về Diệp Thiếu Long, anh ta cách tôi rất xa, đang khó khăn lết về phía này.

“Mày bị chết oan, oán khí rất nặng, thích ăn linh hồn sống.” Tôi nhìn quỷ nhỏ áo đỏ: “Nhưng một tên Diệp Thiếu Long đủ cho mày no sao?”

Quỷ nhỏ áo đỏ hằn học nhìn tôi, dường như nó không nghe thấy lời tôi nói.

Tôi nhìn Diệp Thiếu Long ở đằng xa: “Tao cho mày một chủ ý, mày có thể lấy mạng anh ta, nhưng dừng làm anh ta chết. Tao sẽ bảo anh ta dùng máu để cúng mày mỗi tháng, thờ cúng mày cả đời, thế nào?

Quỷ nhỏ áo đỏ bật cười, nụ cười đầy u ám, dùng giọng trẻ con đầy kỳ quái hỏi tôi: “Tao muốn ăn linh hồn sống của con người, anh ta có thể cho tao không?”

“Anh ta không cho nổi.” Tôi đáp: “Nhưng ít nhất mày cũng không bị đói.”

“Hừ!” Nó cười lạnh một tiếng rồi quay người bay về phía Diệp Thiếu Long.

“Tao đã nói rồi, nếu giết người ở cửa nhà tao thì tao sẽ cho mày hồn bay phách tán.” Tôi thờ ơ nói.

Nó dừng lại rồi lập tức quay lại trước mặt tôi: “Tao không cần cúng máu cho tao! Tao phải ăn linh hồn sống của anh ta!”

“Tùy mày.” Tôi đứng dậy: “Những lời tao nên nói thì đã nói hết rồi, dám giết người ở trước cửa nhà tao thì tao không tha cho mày đâu.”

Nói xong, tôi quay người đi về phía Diệp Thiếu Long.

Quỷ nhỏ áo đỏ thét lên một tiếng phẫn nộ xé toạc màn đêm, những con chim trú qua đêm ở gần công viên kinh sợ, lập tức bay lên thành đàn rồi bay đi xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK