Ngọc Khôi Tiên đứng ở giữa phòng, không chút trở ngại, cả người toàn máu, trên người có ngọn lửa rừng rực cháy, yên lặng nhìn tôi, khóe miệng còn mang theo nụ cười quỷ dị. Một giọng nói dễ nghe vang đến bên tai tôi: “Có giỏi thì tới đây… tới đây...” Huyết khi dâng trào, đầu óc tôi nóng lên, theo bản năng muốn bấm quyết hạ phù Ngũ Lôi Trấn Linh. “Tới đây! Anh tới đi! Tới đây đi... ha ha ha…” Cô ta muốn dẫn dụ tôi, dẫn dụ tôi dùng phù Ngũ Lôi Trấn Linh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.