• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ông nội bảo tôi cất sách xong, tiếp lấy dặn tôi: "Cháu phải nhớ kỹ, sau khi cháu đến Thượng Kinh, có thể kết giao bạn bè, nhưng không thể ra ngoài kiếm tiền. Nếu có người tìm cháu làm việc, cháu phải hỏi người đó họ gì? Nhớ kỹ, việc đầu tiên cháu làm là làm cho người Đường gia, cho nên ngoại trừ người họ Đường tìm cháu, thì những người khác cho cháu tiền thù lao lớn như thế nào, cháu cũng không được đồng ý, đã rõ chưa?"

Tôi dùng sức gật đầu: "Vâng, cháu nhớ kỹ rồi."

"Đã rõ chưa?" Ông nội hỏi lớn tiếng.

"Đã rõ... đã rõ!" Tôi nói nhanh.

Lúc này ông nội mới yên tâm, giọng nói nhẹ nhàng chút: "Nhớ kỹ, những lời ông nội dặn cháu, không được nói với ai cả, chính ngay cả cha mẹ cháu cũng không được. Sau khi ông nội mất, cháu phải đi Thượng Kinh, không nên chậm trễ, học cũng không cần nữa, sau khi đến Thượng Kinh, sẽ có người sắp xếp ổn thỏa cho cháu."

"Vâng..." Tôi vừa khóc vừa gật đầu.

Ông nội nhắm mắt lại, xua tay: "Sau khi cất đồ vật xong, ra ngoài kêu mọi người vào."

Tôi đứng lên, cất sách vào cặp trước, sau đó ra ngoài, gọi cha và mọi người vào.

Chờ lúc chúng tôi vào lại lần nữa, mặt ông nội mỉm cười, nhắm mắt rồi mất đi.

Cha tôi rầm một tiếng quỳ xuống, kêu dài một tiếng: "Cha!"

Tất cả mọi người quỳ xuống, đau lòng khóc.

Ngày đưa tang ông nội, trên đường xuất hiện chín con rắn xanh dài hơn ba mét, trên người dính đầy đồ cấm, bò trước đội ngũ đưa tang, phảng phất giống như mở đường cho linh cửu ông nội. Ngày đó, có mấy trăm người từ các nơi khác lần lượt tới, kể cả nam nữ già trẻ toàn thôn, gần ba ngàn người cùng nhau đưa tang ông nội

Chín con phố để tang, ngàn người đưa tang, chuyện hậu sự của ông nội oanh động toàn bộ Thương Châu.

Làm xong hậu sự cho ông nội, cha tôi dẫn tôi rời khỏi nhà cũ, đưa tôi đến Thượng Kinh, vào ở ngôi nhà ông nội để lại cho tôi. Đây là một tòa như ký túc xá kiểu cũ, nằm ở Thông Châu, hai phòng ngủ một phòng khách, không tính là quá tốt, thế nhưng lại rất sạch sẽ. Cha tôi ở với tôi vài ngày, mua cho tôi một cái điện thoại, làm xong thủ tục nhập học ở trường mới, chờ sau khi chờ tôi nhập học, cha mới trở về.

Trước khi đi, cha đưa một cái thẻ ngân hàng cho tôi, nói: "Đây là mười vạn ông nội để lại cho con, dùng ít đi chút, nếu không đủ..."

Cha theo bản năng muốn nói, không đủ thì nói với cha, sau khi do dự một chút, cha nặn ra nụ cười gượng: "Nếu không đủ, thì con tự nghĩ cách!"

"Cha, khi nào con có thể trở về?" Tôi hỏi.

"Ông nội con đã nói với con như thế nào?" Cha hỏi ngược tôi.

"Ông nội chưa nói..." Tôi nói.

Cha tôi cố nén nước mắt, vỗ vai tôi: "Chăm sóc tốt cho mình, đừng làm mất mặt ông nội con, có biết không?"

Tôi hiểu rõ ý của cha, đời này, chắc là tôi không thể trở về rồi.

Tôi không nói, im lặng gật đầu.

Cha xoay người lên xe, rời đi.

Tôi nhìn xe của cha đi xa, ngay tại giao lộ cha quẹo qua, biến mất trong nháy mắt, nước mắt của tôi, chảy ra.

Tôi không có nhà.

...

Cuộc sống ở Thượng Kinh của tôi vô cùng nhàm chán.

Bởi tôi sống một mình rất cô đơn thế nên tôi càng ít nói, ở trường cũng không có bạn bè, tan học liền chạy luôn về nhà, tôi đều dành quỹ thời gian ngoài việc học để đi nghiên cứu thuật số phong thủy. Những bí thuật này người ngoài nhìn vào thấy lạ lẫm khó hiểu, nhưng đối với tôi mà nói, việc nghiên cứu này khiến tôi cảm thấy vui nhất.

Những ngày tháng không có ông nội và cha mẹ bên cạnh, ngũ hành bát quái, thuật số âm dương, trận pháp phong thủy, thủ quyết bùa chú trở thành những người bạn bên cạnh thân thiết nhất. Chúng có thể khiến tôi quên đi cô độc, quên đi sự trống trải, cho dù sống một mình thì tôi cũng có thể sống một cuộc sống vui vẻ và sung túc.

Có duy nhất một điều đau khổ đó là tôi học nhiều như vậy nhưng lại không có cơ hội để phát huy. Đặc biệt là hồi năm lớp tám, tôi thích một bạn nữ cùng lớp, vừa hay bạn ấy cũng có tình cảm với tôi. Nhưng cuối cùng lại bị một thằng con trai khác tán mất, thế là cô bạn ấy trở thành bạn gái của cậu ta.

Mà cái cay nhất đó là, cách mà thằng đó tán cô bạn ấy lại là giúp cô ấy bói bát tự. Ngày hôm đó tôi nhìn chăm chăm tên đó tán tỉnh người con gái mà tôi thích, nhìn cậu ta dùng những kiến thức không chuyên sâu học ở trên mạng để làm cô ấy rung động, năm câu thì hai câu chuẩn ba câu sai bét. Thế nhưng lại khiến cô ấy kinh ngạc và cảm thấy cậu ta rất lợi hại. Và không lâu sau hai người họ thành đôi.

Thời gian đó tôi đau khổ vô cùng, tôi rất muốn nói cho cô ấy biết cái thằng cha đó lừa cậu đấy, vốn dĩ hắn không hiểu gì hết về những thứ đó! Nhưng cuối cùng tôi đã không nói gì cả, bởi vì ông nội đã từng nói, người đầu tiên mà tôi làm việc cho là người nhà họ Đường. Còn cô bạn này tên là Lý Phi.

Sau khi chúng tôi tốt nghiệp cấp hai, tôi, Lý Phi và tên đó cùng thi vào một trường cấp ba. Lúc phân lớp, tôi và Lý Phi vẫn học chung lớp, còn tên tiểu đó kia thì học lớp bên cạnh. Không lâu sau, cậu ta lại dùng mánh khóe cũ để tán tỉnh một cô bạn gái cùng lớp “tươi ngon mọng nước” khác, và cậu ta đã đá Lý Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK