Quay về phòng khách tôi đưa chiếc túi màu đỏ cho cô ấy: “Cái này cho cậu.”
Lâm Hạ có chút ngạc nhiên: “Cậu đưa cho tớ luôn à? Không cần hỏi ông nội của tớ là ai sao?”
“Không cần hỏi.” Tôi đáp: “Cậu họ Lâm thì đúng rồi.”
“Nhưng mà...” Cô ấy muốn nói nhưng dừng hẳn lại.
Tôi đặt chiếc túi vào tay cô ấy và tự mở cho mình một lon coca, uống lấy một ngụm: “Cậu có học phong thủy không?”
Cô ấy gật gật đầu: “Có học một ít.”
“Gì cơ?” Mắt tôi bừng sáng: “Vậy thì tốt quá rồi, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Cô ấy nhìn điệu bộ của tôi liền ngại ngùng nhìn tôi cười “Muộn rồi, tớ phải đi.”
“Cậu đi đâu?” Tôi vội hỏi.
Cô ấy cúi đầu nhìn chiếc túi vải đỏ trong tay: “Ông nội tớ mất rồi, ông nói Ngô Tứ gia lúc còn sống đã đồng ý cho Lâm gia món đồ như thế này và bảo tớ đến tìm cậu. Ông nội nói sau khi nhận được món đồ này thì tớ phải rời Thượng Kinh đi đến phương nam, sau này tớ chỉ có thể sống một mình.”
Nói đến đây đôi mắt cô ấy đỏ ửng.
Trong lòng tôi trở nên hiu quạnh, bất lực cười một tiếng: “Xem ra chúng ta giống nhau, đều phải làm như vậy...”
“Cậu cũng vậy sao?” Cô ấy nhìn tôi,
Tôi lặng lẽ gật gật đầu, uống một ngụm coca: “Vậy tớ sẽ không níu giữ cậu nữa.”
“Ừ.” Cô ấy đứng dậy: “Cảm ơn cậu.”
Tôi tiễn cô ấy ra đến cửa thì cô ấy liền quay người lại và lại chìa tay về hướng tôi: “Bắt tay một cái đi, về sau chúng ta là bạn của nhau.”
Tôi do dự một lúc, cuối cùng cũng nắm lấy tay cô ấy. Đôi tay rất mềm ấm áp, cô ấy nhìn tôi cười sau đó quay người bước xuống nhà.
Tôi nhìn theo bóng lưng của cô ấy, lặng lẽ ngửi lấy tay của mình, vẫn còn mùi thơm.
Đợi đến đi bước chân của cô ấy đi khuất xa thì tôi mới đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu, cười ngốc nghếch.
Sau khi Hạ Lâm đến thì cuối cùng tôi cũng có thể học bí thuật ở trong quyển sách đó.
Nhưng tôi không thể tránh khỏi vấn đề nghiêm trọng, đó là tôi sắp tiêu hết tiền rồi, vài năm ở Thượng Kinh, người giám hộ cho tôi là một người bạn của cha tôi, tôi gọi chú ấy là chú Từ, tiền học phí của tôi là do chú ấy chi trả, nhưng phí sinh hoạt thì chú ấy không cho tôi được, vì thế tôi chỉ có thể dùng số tiền mà ông nội để lại.
Ông nội để cho tôi mười vạn tệ, mặc dù tôi vẫn luôn ăn uống chi tiêu tiết kiệm nhưng sáu năm nay tôi cũng dùng sắp hết số tiền này rồi.
Không còn cách nào khác, không có ai đến nhờ tôi làm việc, tôi lại không thể đi ra ngoài làm thêm, vậy chỉ có thể đi mượn tiền người khác.
Đầu tiên tôi gọi điện cho cha nói là tôi hết tiền rồi, có thể cho tôi vay ít tiền không. Cha nói một câu không được liền cúp máy.
Tôi sững lại một lúc, trong lòng tự nghĩ đây có phải cha ruột của mình không? Nhưng mà nghĩ đến lời của ông nội, tôi cũng không thể trách cha được, không còn cách nào, tôi chỉ có thể gọi điện cho chú Từ.
Chú Từ do dự: “Ngô Tranh, không phải chú không giúp cháu, cha của cháu đã nói rồi, chú có thể cho cháu học phí nhưng các khoản tiền khác thì chú không thể cho cháu được, một đồng cũng không cho. Chú rất thương cháu, nhưng chú không dám không nghe lời của cha cháu được, dù sao, nghề kinh doanh của chú có được ngày hôm nay cũng đều là do cha cháu giúp, cháu có thể hiểu không?
Ngoài việc nói cháu hiểu thì tôi còn có thể nói gì nữa?
Sau khi tắt máy, tôi nhìn chiếc túi vải đỏ ở trong rương, sau đó lặng lẽ khóa rương lại.
Bây giờ ăn cơm cũng trở thành vấn đề, lúc này tôi nghiên cứu bí thuật, tôi sợ bản thân mình đói chết mất. Tôi đã giảm bớt tiêu chuẩn ăn uống, mỗi ngày chỉ ăn một bữa, mì tôm với một chiếc màn thầu, không mua rau, cũng chẳng uống đồ uống nữa, thậm chí tôi đã thay đổi sim điện thoại. Tôi phải hạ phí chi tiêu về mức thấp nhất, kiên trì đến ngày người của Đường gia đến tìm.
Trôi qua gần một tháng, cơ thể của tôi không thể chịu được nữa.
Một thằng con trai mười tám tuổi, đúng vào độ tuổi ăn không biết no, trao đổi chất nhanh, ăn bao nhiêu thì tiêu hóa với tốc độ chóng mặt. Mỗi ngày chỉ ăn một bữa, tôi đã đói xanh cả mắt rồi, đừng nói đến nghiên cứu thuật số, chỉ cần tôi ngồi lâu cũng đã thấy chóng mặt. Tôi chỉ có thể vừa đau khổ gắng gượng vừa đợi người của Đường gia đến gõ cửa.
Không quá mấy ngày, quả nhiên có người đến thật.
Buổi sáng ngày hôm đó bên ngoài có người gọi cửa, tôi liền mở cửa ra xem thì đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cách ăn mặc rất giống thổ hào(*).
(*)Thổ hào : địa chủ, phú hào có quyền thế ở một địa phương
“Xin chào, anh là?” Tôi hỏi anh ta.
“Em trai nhỏ, em là cháu của Ngô Tứ gia, Ngô Tranh đúng không?” Thổ hào hỏi.
“Vâng, là em đây.” Tôi đáp: “Anh có việc gì sao?’
“Ai ya vậy tốt quá, anh tìm được em tốt quá rồi.” Thổ hào nói vội: “Là như thế này, anh muốn mời em đến xem bệnh cho dì của anh...”
“Anh họ gì?” Tôi hỏi.
“Anh họ Triệu.” Thổ hào nói: “Anh tên là...”
“Xin lỗi, em không giúp được đâu, anh mời người khác đi.” Không đợi anh ta nói, tôi đã đóng ngay cửa lại.
Thổ hào đứng ngây ra đó, sau đó gõ cửa rất vội vã: “Em trai, em mở cửa trước đã, chuyện thù lao chúng ta sẽ nói chuyện với nhau?”
“Không phải tiền thù lao.” Tôi trả lời: “Không được là không được.”
Nói xong tôi quay về phòng ngủ, nằm lên giường.