• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu thổ hào cũng lại gần, cẩn thận nhìn một hồi, không nhịn được hỏi tôi: "Thiếu gia, đây rốt cuộc là thứ gì? Bây giờ cậu có thể nói rồi chứ?"

"Đây là Ngọc Khôi Tiên." Tôi nhìn anh ta một chút: "Cái mạng này của anh, nguy rồi..."

"Hết cứu được rồi sao?" Triệu thổ hào kinh sợ hỏi.

"Hết cứu là chết chắc." Tôi nói: "Anh chỉ là nguy rồi, ý nghĩa là, có lẽ vẫn còn biện pháp."

Triệu thổ hào thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cầu xin tôi: "Thiếu gia! Tôi mới ba mốt, còn chưa cưới vợ sinh con, Triệu gia chúng tôi chỉ có tôi là con độc đinh! Cậu nhất định phải nghĩ cách cứu tôi với!"

Tôi quay đầu nhìn miếng ngọc: "Để tôi nghĩ một chút..."

"Thầy, Ngọc Khôi Tiên, là ý gì?" Đường Tư Giai hỏi.

"Đúng vậy, là ý gì ạ?" Triệu thổ hào cũng hỏi.

"Vật này vốn gọi là Ngọc Khôi Tiên, phương pháp luyện ngọc đến từ phái Côn Luân." Tôi nhìn khối ngọc: "Đầu tiên phải chọn được viên đã có hoa văn tự nhiên, dùng bí pháp mà thông linh, gọi là thạch khôi. Ngọc vì đá mà trở nên đắt giá, cho nên dùng ngọc để luyện nuôi, gọi là Ngọc Khôi."

"Vậy sao thầy lại gọi đây là Ngọc Khôi Tiên?" Đường Tư Giai hỏi.

"Các miếng Ngọc Khôi căn cứ vào hoa văn tự nhiên mà phân nhiều loại khác nhau, từ cách luyện nuôi cũng phân nhiều loại khác nhau." Tôi tỏ ý bảo chị đặt khối ngọc xuống, nói tiếp: "Hoa văn chim chóc muông thú, gọi là Ngọc Khôi Thú, hoa văn hình người, gọi là Ngọc Khôi Tiên."

"Nếu đã là tiên, tại sao cô ta lại tà môn như vậy?" Đường Tư Giai không hiểu.

Triệu thổ hào cũng hỏi: "Đúng vậy, tại sao?"

"Ngọc Khôi là thứ dùng để hộ pháp, phòng thân, rất khó luyện thành." Tôi nói: "Một là do những viên đá tự nhiên có hoa văn muôn thú hay người thật vô cùng hiếm thấy, nguyên liệu không dễ dàng có được, hai là phương pháp luyện Ngọc Khôi cũng vô cùng gian khổ, cần rất nhiều cơ duyên mới luyện thành. Rất nhiều người dù luyện cả đời, cuối cùng cũng chỉ ra được nửa thành phẩm, mà Ngọc Khôi nửa thành phẩm, bởi vì chính khí chưa đủ, sẽ hấp thu tà khí, lâu ngày trở thành một vật đầy tà khí, gieo họa cho nhân gian."

Hai anh em nhìn nhau, nuốt nước miếng.

"Ví dụ như khối Ngọc Khôi này, chính là Ngọc Khôi nửa thành phẩm." Tôi nhìn khối ngọc trên bàn: "Ngọc Khôi có ánh sáng chói lòa, phân thành tứ phẩm kim, tử, hồng, thanh (*). Thanh quang cơ bản nhất, linh tính thuần khiết, cho dù luyện nuôi không thành, cũng không đến nỗi gieo họa cho người, hồng quang là nhị phẩm, Ngọc Khôi vốn đã thông linh, trong mình có linh tính, hình thành nửa linh thể, nếu lúc này người luyện nuôi bỏ dở nửa chừng, nó sẽ tự hấp thu linh khí trời đất, hình thành ngũ quan, mở mắt, thành hình người."

(*) Kim, tử, hồng, thanh: Vàng, tím, đỏ, xanh.

Tôi nhìn hai người bọn họ: "Nếu như nó hấp thu linh khí thuần chính, vậy còn tốt, nếu hấp thu tà khí, sẽ phiền toái."

"Hai loại quang còn lại thì sao?" Triệu thổ hào hỏi.

"Tử quang là tam phẩm, ý nghĩ là Ngọc Khôi đã thành hình, sẽ biến thành linh thể, kim quang là tứ phẩm, cũng là cực phẩm số một. Từ tam phẩm, Ngọc Khôi có tác dụng làm linh thú hộ pháp, vô cùng trung thành, mà tác dụng của Ngọc Khôi Tiên, càng lớn hơn..."

"Tác dụng gì?" Đường Tư Giai không nhịn được hỏi.

Tôi nhìn chị: "Ngăn cản thiên kiếp."

Chị hơi sửng sốt: "Ý của thầy là, cực phẩm Ngọc Khôi Tiên, dùng để ngăn cản thiên kiếp?"

"Phải." Tôi gật đầu, nhìn Ngọc Khôi trên bàn: "Đạo gia tu luyện, chính là đoạt đi tạo hóa thiên địa, trước khi đại thành, nhất định sẽ có thiên kiếp. Ngọc Khôi Tiên có thể trở thành thế thân của chủ nhân, thay chủ nhân ngăn cản thiên kiếp, giúp chủ nhân vũ hóa thành tiên. Nói cách khác, chính là cho dù chủ nhân không tu luyện đến mức kia, chỉ cần có Ngọc Khôi Tiên đạt đến tử quang, có nó, tuổi thọ của chủ nhân ít nhất cũng lên đến một, hai trăm năm."

"Một, hai trăm năm?" Triệu thổ hào lấy làm kinh hãi: "Vật này còn có thể giúp chủ nhân trường sinh bất lão?"

"Cũng có thể nói như vậy." Tôi nói: "Đối với người chưa tu thành chính quả mà nói, cái chết, chính là thiên kiếp. Có Ngọc Khôi Tiên, nó sẽ chết thay chủ nhân, tử quang có thể chết thay một hai lần, kim quang có thể chết thay mấy chục lần, cho nên có bảo bối này, đạo nhân cũng có đủ thời gian, không cần hoảng hốt vội vàng tu luyện. Đây cũng là lý do vì sao nhiều người luyện Ngọc Khôi, không tiếc hao tổn tinh lực trọn đời. Bởi vì chỉ cần có Ngọc Khôi Tiên, cũng đồng nghĩa bọn họ còn thời gian, thậm chí trên một ý nghĩa nhất định khác, bọn họ còn có thể trường sinh bất lão."

Đường Tư Giai gật gù, cảm khái nói: "Ra là như vậy... khó trách..."

Triệu thổ hào nhìn chằm chằm Ngọc Khôi, cũng cảm khái: "Mẹ nó, tiếc rằng chỉ là một nửa thành phẩm, nếu không, ông đây cũng giàu rồi..."

"Khối ngọc này rõ ràng đã hút đi rất nhiều tà khí, tôi không nhìn được nó đã độ qua bao nhiêu năm, nhưng ít nhất đã hút huyết khí của cả chục người, cho nên một khi đã chạm đến nó, nó sẽ trở nên vô cùng tà khí." Tôi nhàn nhạt nói: "Những hình ảnh quỷ dị hai người mới nhìn thấy trong phòng ngủ, đều là những người đàn ông đã bị nó hút sạch nguyên khí mà chết. Ngọc Khôi Tiên này đã thành hình, chỉ là hấp thu tà khí quá nhiều, nên không dám lộ ra hình dáng, hơn nữa cũng chỉ mở được một con mắt."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK