Tôi cũng không biết đến tối còn đau như vậy nữa không, đau như muốn ngất đi, bên cạnh có người chăm sóc, dù sao cũng tốt hơn một mình chịu khổ.
"Khi nào chị tới tập đoàn Thiên Hạo nhậm chức." Tôi hỏi chị.
"Thứ hai chị đi." Chị nói: "Chị bàn giao chuyện nhậm chức xong, buổi chiều là có thể trở về."
Tôi trầm tư chốc lát, nói: "Chuyện này chị không nên tham dự sâu."
Chị không hiểu: "Tại sao?"
"Giám đốc của một tập đoàn như chị, lại đi làm mấy chuyện phong thủy này, thì thành cái gì?"
"Nhưng đó là anh họ chị mà!"
"Vậy cũng không được." Tôi chăm chú nhìn chị: "Chị làm việc cho tốt, đừng phụ lòng tin Đỗ Lăng dành cho chị."
Chị cúi đầu xuống, im lặng chốc lát, nhẹ nhàng thở dài một hơi, đứng dậy giặt khăn.
Nhìn bóng lưng xinh đẹp của chị, tôi không kiềm được nhớ lại bóng người hấp dẫn ở nhà Triệu thổ hào.
Ngọc Khôi Tiên, Ngọc Khôi Tiên...
Tôi nhắm mắt lại, rơi vào trầm tư, không phải quỷ, không phải tiên, cùng lắm là một vật thành tinh mà thôi, sao lại...
Đột nhiên, trong đầu tôi như lóe lên một tia sáng, mãnh liệt ngồi bật dây: "Vật kia..."
Đường Tư Giai cầm khăn tắm đi vào phòng ngủ, nhìn tôi bật dậy, vội đi tới bên người tôi: "Sao lại ngồi dậy rồi?"
Tôi nhìn chị, người mềm nhũn, ngã vào ngực chị.
Chị vội ôm lấy tôi, hỏi: "Có phải lại đau ở đâu không?"
Trước mắt tôi tối sầm, không còn biết gì nữa.
Khi tôi tỉnh thì trời đã sắp sáng, cả người đều ướt đẫm.
Đường Tư Giai một đêm không ngủ, một mực ở bên chăm sóc tôi, mắt cũng đỏ cả lên.
Thấy tôi tỉnh, chị lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi tôi: "Em tỉnh rồi à? Còn đau không?"
Tôi nuốt nước miệng, gắng sức nói:" Nước..."
"A, chị đi rót cho em!"
Chị đứng dậy vào phòng khách rót cho tôi một cốc nước ấm, bưng lại, đỡ tôi dậy, đưa tôi uống.
Tôi nhận lấy cốc, miệng nhỏ uống hết gần nửa cốc.
"Uống nhiều chút." Chị khẩn trương nhìn tôi.
"Đủ rồi." Tôi đưa cốc cho chị: "Em ngồi một chút..."
Chị nhận lấy cái cốc rồi đặt xuống, lại cầm gối đến cho tôi làm đệm lưng, cẩn thận cho tôi dựa vào: "Một đêm chị không ngủ sao?"
"Tôi không sao." Chị nói: "Em khá hơn chút nào chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Tôi ngưng mắt nhìn gương mặt tiều tụy của chị, không đành lòng: "Chị ngủ đi, em không sao."
"Em đói không? Chị nấu đồ ăn cho em ăn?"
"Chị ngủ một chút đi."
"Tôi nói tôi không sao mà." Chị cười nhẹ một tiếng: "Trước kia đi làm cho một công ty, còn thức cả một đêm vì làm kế hoạch, sức khỏe chị tốt, không vấn đề, em yên tâm.”
"Ừ." Tôi gật gật đầu, cầm cái cốc trên đầu giường, tiếp tục uống nước.
"Em đói không?" Chị lại hỏi.
Tôi uống xong nước, đặt cốc xuống, hít một hơi thật sâu, tinh thần đã lên hẳn.
"Gọi điện cho anh họ chị, bảo anh ta tìm mua chu sa, bạch cập, hoa nghệ tây, giấy vàng, bút lông, chuẩn bị thêm ấn gỗ đào, phía trên khắc hình thất tinh Bắc Đẩu (*), khắc xong gọi người đưa đến cho em." Tôi đứng dậy xuống giường: "Em đi tắm..."
(*) một mảng sao gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng. Mảng các ngôi sao này tạo nên hình ảnh giống cái đấu hay cái gàu sòng hoặc cái xoong và nằm ở hướng bắc.
Chị đỡ tôi xuống giường, không nhịn được hỏi: "Em nghĩ ra cách rồi?"
"Nghĩ ra rồi, em còn phải suy nghĩ một chút." Tôi nói: "Báo với anh ta, nhanh lên, trước trưa nay phải có."
Ánh mắt chị sáng lên, gật gật đầu: "Được!"
Ngọc Khôi Tiên lợi hại thế nào, cũng chỉ là một vật thành tinh mà thôi, còn chưa rời khỏi bản thể để tự tồn vong. Vì vậy muốn đối phó với nó, phải xuống tay với khối ngọc kia. Khối ngọc là bản thể của cô ta, không thể ném đi, càng không thể phá hủy, ném đi cũng vô dụng, phá hủy chỉ kéo theo Triệu Phi lấy mạng đổi mạng. Biện pháp duy nhất chính là lấy vật trấn vật. Dùng phù chú cùng với trấn vật luyện hóa cô ta, từng bước suy yếu sức mạnh của cô ta, đánh tản đi tà khí, ép cô ta trở về nguyên hình.
Bây giờ cô ta dính lấy Triệu thổ hào, luyện cô ta cũng không khác gì luyện Triệu thổ hào, phải nghĩ cách tách cô ta và Triệu thổ hào ra. Với tình trạng sức khỏe tôi bây giờ cũng không dám tùy tiện vận nội khí cùng thần quang để vẽ bùa, cho nên tôi phải chuẩn bị trước một chút, ra tay cứu người.
Khi tôi còn đang trong phòng tắm, Đường Tư Giai đi tới nhẹ nhàng gõ của: "Thầy, anh họ chị gọi điện thoại tới, nói anh ấy sẽ lập tức đi làm, trước trưa nay sẽ nhờ người mang tới."
"Ấn gỗ đào thì sao?" Tôi hỏi
"Nói là, anh ấy có một người anh em, trong tiệm anh ta vừa vặn có một thanh gỗ đào bị sét đánh, mấy ngày trước vừa hay tìm thấy. Anh họ chị nói người bạn kia là một thợ khắc rất giỏi, bây giờ anh ấy gọi, chắc chắn sẽ không chậm trễ.
"Tốt." Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Anh ấy còn bảo chị hỏi thầy, chuyện này đưa thầy bao nhiêu tiền thì được?"
"Tùy ý." Tôi nói.
"Được, vậy để chị gửi số tài khoản của thầy cho anh ấy." Chị nói.