• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi cảm thấy rất căng thẳng, tim đập nhanh, sau đó tôi mau chóng ra khỏi phòng, hai tay bấm lôi quyết và chồng lôi quyết lên ba lớp.

Chồng lôi quyết là bí thuật độc nhất của Ngô gia, ông nội từng nói, người thường dùng lôi quyết một tay, nhưng trên thực tế có thể chồng thêm, khi chồng thêm thì uy lực tăng lên gấp bội. Khi ông nội còn sống lúc dùng lôi quyết ông có thể chồng thêm sáu lớp, còn nội công của tôi không đủ nên chỉ chồng ba lớp.

Vì đây là lần đầu tiên làm việc nên bảo vệ tính mạng đặt lên đầu, dù tôi chuyện bé xé ra to thì cũng không dám coi thường, thế nên tôi cứ thế chồng ba lớp lôi quyết.

Trên lầu hai còn lại hai phòng, một phòng ngủ và một phòng đọc sách.

Lúc này lôi quyết chuyển sang tay trái, nhẹ nhàng mở cửa phòng đọc sách, nhìn cẩn thận, bên trong trống không.

Vậy là chỉ còn lại phòng ngủ kia.

Tôi đóng cửa phòng đọc sách lại, dè dặt bước đến cánh cửa phòng ngủ, tay trái đã chuẩn bị sẵn lôi quyết, tay phải nắm chắc tay cửa.

Tôi giữ bình tĩnh, chuẩn bị mở cửa.

Lúc này, phần da sau lưng tôi căng đét.

Lập tức quay đầu lại, xuất hiện ngay trước mắt tôi là một khuôn mặt tái xanh của một phụ nữ hơn năm mươi tuổi, nhìn tôi cười quái dị.

Mắt của bà ta lộn ngược, trắng dã.

Tim tôi run bắn, tay thì run lẩy bẩy, còn lôi quyết thì tiêu rồi.

Bà ta xuất hiện từ khi nào vậy?

Sao một tiếng động cũng không có?

Chuyện gì thế này?

Tôi sợ toát mồ hôi lạnh, giữ hơi thở ổn định, vững tinh thần, bấm lôi quyết lại từ đầu.

Nhưng bà ta gần tôi quá, hầu như không thể chồng lôi quyết được.

Bà ta không ngừng xông lên trước mặt, còn tôi cứ áp sát vào cánh cửa, tim đập thình thịch liên hồi. Bà ta không nhìn thấy tôi, nhưng chỉ là do tôi tinh thần hoảng loạn, bà ta có thể ngửi thấy mùi hơi của tôi. Nếu như bà ta phát hiện ra tôi, hoặc là tấn công tôi, hoặc là tôi sẽ giết chết người phụ nữ này.

Bà ta xông tới trước mặt tôi, ngửi ngửi vài cái, lêu lêu cười.

Đó là âm thanh của một đứa nhỏ, âm thanh đó đúng như tiếng cười quái dị đầy oán hận không thể sánh bằng, khiến cho tay mới làm nghề như tôi sởi cả gai ốc

“Đường Tư Giai không nghe lời, cô ta lại mời người đến rồi.” Quỷ nữ nói một cách kì dị: “Tôi có thể giết người đàn bà này chứ? Hử?”

Tôi cảm thấy khó hiểu, nó đang hỏi ai vậy? Hỏi tôi à?

Hỏi xong, nói nghiêng đầu tỏ vẻ đang đợi câu trả lời từ tôi.

Tôi không biết làm thế nào, lần này phải dùng lôi quyết đánh nó, nhưng tôi thấy cơ thể mình cứng nhắc, chân tay không chịu nghe lời.

Quỷ nhập thân còn đáng sợ hơn nhiều tự thân con quỷ đó, tôi thừa nhận tôi đã sợ và tôi đã làm mất mặt ông nội.

Dù sao lần đầu tiên ra chiến trường nhưng tôi không tè ra quần, xem ra tôi cũng khá lắm đấy chứ.

Đợi vài giây sau thì quỷ nữ đột nhiên nổi giận thét lên một tiếng rồi há miệng xông lên định cắn tôi, trong tình trạng cấp bách như vậy tôi nghiêng đầu để tránh, đồng thời lôi quyết ở tay trái đã đánh trúng vào bụng bà ta.

Bà ta gào lên một tiếng giống như bị sốc điện vậy, và bị bắn ra sau hai mét, đập vào tường.

Một đòn ăn ngay, sự tự tin của tôi lập tức tăng lên rất nhiều, nhân lúc bà ta sắp vùng dậy, lôi quyết ở hai tay chồng thêm hai lớp, cứ thế xông lên, bà ta không vồ bắt được tôi, tôi đưa tay ra đánh trúng vào trán.

Bà ta kêu thảm lên một tiếng, bị đánh nảy cả người lên không trung, rồi ngã sõng soài tầm năm, sáu mét, lết cầu thang xuống tầng.

Chân tôi mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, bắt đầu thở hổn hển.

Bà ta ngã xuống tầng dưới, không có động tĩnh gì.

Tôi ngồi thở hổn hển một lúc mới nhận thức được có chuyện không hay, liền mau chóng đứng dậy, chạy ngay xuống tầng.

Nếu như để mẹ của Đường Tư Giai ngã chết, vậy là tôi cứu người hay là giết người?

Đến tầng dưới tôi thấy bà đã ngất đi rồi, khóe miệng, dưới mũi, khóe mắt và tai toàn là máu.

Thất khiếu chảy máu!

Đầu tôi ong lên một tiếng, toang rồi, không hiểu tại sao lại thành như này.

Tôi sững sờ một hồi, sau khi định thần lại, tôi nhanh chóng ôm lấy cơ thể bà, dùng tay kiểm tra hơi thở. Cơ thể bà lạnh ngắt, mềm nhũn như không xương, tắt thở hoàn toàn.

Trong lòng chột dạ, bụng nghĩ lần này toang rồi, thật sự đã để bà ngã chết.

Tôi ngu ngốc, hoang mang lo sợ, không biết nên làm gì.

Tôi giết người rồi sao? Liệu Đường Tư Giai không bắt tôi đền mạng chứ? Tôi chỉ có mười tám tuổi thôi! Đây là lần đầu tiên tôi làm việc cho người ta mà liên lụy ngay đến bản thân mình?

Lúc này tâm trí tôi hoảng lọan, một chút cũng không phát hiện được sự thay đổi của bầu không khí xung quanh.

Đang nghĩ vớ vẩn thì điện thoại kêu.

Bị dọa giật cả mình, tôi run lẩy bẩy lôi điện thoại ra xem, là Lý Phi gọi tới.

Cô ấy không yên tâm nên muốn hỏi xem tình hình của tôi thế nào.

Tôi tắt điện thoại, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại, lúc này mới phát hiện, âm khí xung quanh toàn hoàn đã tiêu tan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK