• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta hổ thẹn cúi thấp đầu: “Tôi... tôi không chỉ muốn có được Giai Giai, mà còn muốn có được chức vị của cô ấy. Tôi nói với Trần Phú tiên sinh là Giai Giai vẫn luôn xuất sắc hơn tôi, tôi muốn có được cô ấy, cũng muốn có sự nghiệp. Trần tiên sinh hỏi, có phải muốn có cả giang sơn lẫn mỹ nhân cùng một lúc? Tôi nói đúng! Ông ta nói ông ta hiểu rồi. Tôi nói tôi đã đợi bao nhiêu năm rồi, hy vọng nhìn thấy kết quả càng nhanh càng tốt, thế nên ông ta mới dùng phương pháp lợi hại nhất...”

Anh ta thở dài một hơi, tỏ vẻ đáng thương tội nghiệp nhìn về phía Đường Tư Giai: “Tôi thích Giai Giai như vậy, sao lại có thể giết cô ấy? Trần tiên sinh nói, sau khi dùng cách đó, mẹ của Giai Giai sẽ xảy ra chuyện, như vậy cô ấy nhất định sẽ làm lỡ công việc, đó chính là cơ hội của tôi. Sau này, sau khi bác gái xảy ra chuyện, Giai Giai đều nhờ tôi thay cô ấy tham gia liên tiếp bốn hội nghị quan trọng của quốc tế. Tôi nhân cơ hội này, đã tạo ấn tượng rất tốt với Robert và quan chức cấp cao.

“Sau đó thì...”

“Chỉ là để lại ấn tượng thôi sao?” Tôi chất vấn.

“Tôi thừa nhận, tôi đã nói với Robert nhất nhiều điều không nên nói, bôi nhọ Giai Giai, vậy nên Robert mới ép cô ấy từ chức, và trao lại chức vị của cô ấy cho tôi...” Anh ta cười khổ: “Kế hoạch ban đầu của tôi là đợi đến khi Giai Giai rơi vào tuyệt vọng thì tôi sẽ xuất hiện, rồi giới thiệu Trần tiên sinh cho cô ấy, nhờ ông ấy gỡ bỏ trấn yểm đó. Như vậy thì bác gái sẽ không có chuyện nữa, Giai Giai cũng sẽ cảm kích tôi, và cứ như thế tôi sẽ có cơ hội.”

“Thảo nào tà linh áo đỏ đó đã hỏi vài lần, có thể giết mẹ ruột của Đường tiểu thư không.” Tôi vỡ ra: “Thì ra là Trần Phú...”

“Đúng vậy, tôi đã nói tuyệt đối không được làm hại bác gái.” Diệp Thiếu Long vội nói.

“Diệp Thiếu Long, cậu thật ghê tởm.” Đường Tư Giai cười đau đớn: “Tuyệt đối không được làm hại bác gái... mẹ tôi suýt chút nữa bị cậu hại chết rồi, cậu còn có thể nói những lời như vậy à? Rốt cuộc cậu không có chút áy náy nào sao?”

“Xin lỗi...” Diệp Thiếu Long vô cùng xấu hổ, nhục nhã: “Giai Giai, thật sự mình không muốn làm hại hai người... mình thật sự... thật sự không ngờ được cậu sẽ đi tìm thầy đén giải quyết vụ này. Thực ra cho dù cậu không tìm được thầy giúp thì sau khi mình lên chức thì cũng sẽ nhờ Trần tiên sinh gỡ bỏ trấn vật đó... chủ ý của mình không phải là làm hại hai người, thật sự không phải vậy!”

“Thế nên, tóm lại là vì cậu muốn thay thế tôi, đúng không?” Đường Tư Giai lau nước mắt: “Nào là thích tôi, yêu tôi, tất cả đều là cái cớ.”

Chị đau lòng nhìn Diệp Thiếu Long đang quỳ dưới đất: “Thứ anh cần là vị trí của tôi, đúng không?”

Diệp Thiếu Long biết sự giảo biện của anh ta đều vô dụng.

Anh ta tuyệt vọng cười một cái rồi gật đầu thừa nhận: “Trần tiên sinh nói, mệnh của cậu gặp được nhiều quý nhân, có cậu ở đó thì mình vĩnh viễn không thể khá lên được. Muốn thay thế vào vị trí của cậu thì nhất định phải khiến cậu xảy ra chuyện, chỉ có như vậy, mình mới có cơ hội...”

Anh ta mệt nhọc ngẩng đầu lên: “Nhưng mà Giai Giai, mình đối với cậu là thật lòng, mình...”

“Được rồi! Đủ rồi!” Đường Tư Giai xua tay, ngắt lời anh ta: “Tôi không muốn nghe nữa!”

Chị đứng dậy rồi quay người đi vào phòng ngủ.

“Giai Giai! Cậu giúp mình đi, xin cậu hãy giúp mình Giai Giai. Mình đã biết sai rồi. Mình thật sự biết sai rồi, cậu hãy cho mình cơ hội!” Diệp Thiếu Long khóc lóc van xin chị.

Chị dừng bước, hít một hơi thật sâu: “Diệp Thiếu Long, tôi và cậu ân đoạn nghĩa tuyệt. Từ nay về sau, tôi không có người bạn như cậu! Cậu muốn sống thì tự mình xin thầy đi!”

Nói xong, chị đi vào trong ngủ rồi đóng cửa lại.

Diệp Thiếu Long nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ, một lúc lâu sau anh ta mới định thần lại, vội vàng quay lại cầu xin tôi: “Thầy ơi, tôi đưa cho thầy tất cả số tiền tôi có, xin thầy, xin thầy cứu tôi!”

Anh ta không ngừng dập đầu, mái tóc cũng trở nên bù xù.

Tôi suy nghĩ một chút: “Anh đi trước đi.”

“Thầy ơi! Cầu xin thầy, tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!” Anh ta gào khóc van xin tôi.

“Tôi không nhận tiền của anh, cũng không thể trực tiếp cứu anh.” Tôi nói: “Chuyện của anh không thể bàn ở nhà tôi được, anh xuống dưới lầu đợi tôi, chút nữa tôi sẽ xuống.”

Ban đầu Diệp Thiếu Long sững lại một lúc, tiếp đó cảm ơn rối rít: “Cảm ơn thầy, cảm ơn thầy!”

Tôi lướt qua anh ta rồi đi đến mở cửa, nhìn anh ta: “Đi đi.”

“Vâng, vâng!” Anh ta vừa lăn vừa bò, khó khăn lắm mới đứng được lên, lom khom người, lảo đảo đi ra khỏi phòng, đi xuống lầu.

Bên ngoài, quỷ nhỏ áo đỏ lở lửng trên không trung hằn học nhìn phía sau Diệp Thiếu Long, sau khi đợi anh ta xuống lầu, nó quay đầu lại nhìn tôi cười lạnh, tiếp đó tứ chi của nó bắt đầu rung lên, cánh tay và phần chân của nó bắt đầu dài ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK