• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Từ đó về sau, tớ chỉ kết bạn chứ không để bất kỳ người nào khác đụng vào tớ.” Nước mắt cô ấy không ngừng rơi, ôm tôi một cái rồi quay người bước lên xe.

Tôi lặng lẽ nhìn chiếc xe bus xa dần, trong lòng bình thản kỳ lạ. Tôi rất rõ, chúng tôi không có duyên phận làm đôi yêu nhau. Cả đời này, chỉ có thể làm bạn. Sự việc năm đó bắt ngang giữa chúng tôi, mặc dù không ảnh hưởng tới tình bạn của chúng tôi nhưng thực sự đã ngăn chúng tôi lại gần nhau. Bây giờ thì tốt rồi, đã nói ra rồi, dường như tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Gần như không khó để đối mặt như trong tưởng tượng, tôi có thể tiếp tục làm chính mình, cô ấy cũng có thể không còn hối tiếc nào để bắt đầu cuộc sống mới ở đại học,

Tôi hít lấy một hơi thật sâu rồi bình thản nở nụ cười, lặng lẽ lau đi nước mắt ở trên khóe mi, quay người chuẩn bị đi về nhà.

Lúc này, điện thoại của tôi reo lên.

Tôi cầm lên xem thì ra là Triệu thổ hào gọi đến.

Tôi nghe máy: “Alo?”

Giọng nói của Triệu thổ hào bất thường: “Thiếu gia, cậu cứu tôi với... thứ đó sống lại rồi... nó sống lại rồi…”

Tôi nhất thời sửng sốt, hỏi: "Cái gì sống lại?"

"Tiên nữ kia, không… yêu tinh kia!" Anh ta hoảng sợ nói: "Cô ta còn sống, cô ta muốn giết tôi, thiếu gia, cậu cứu tôi với, cứu tôi với!"

"Anh đừng hoảng hốt, bây giờ anh đang ở đâu?" Tôi hỏi.

"Tôi ở nhà..." Anh ta khóc: "Thiếu gia, cậu tìm em gái tôi, con bé biết chỗ tôi, cậu nhanh tới, không nhanh tôi cũng chết mất..."

"Được, anh chờ ở đó, tôi lập tức liên lạc với chị Đường."

Tôi cúp máy, ngay sau đó bấm số của Đường Tư Giai.

"Alo, thầy à."

"Chị đang làm gì?"

"Tôi đang nói chuyện với mẹ đây, sao thế thầy?"

"Anh họ chị xảy ra chuyện, đừng nói với mẹ chị, nhanh đi cùng tôi, chúng ta cùng tới nhà anh họ chị!"

"Anh họ tôi..." Đường Tư Giai ngẩn người một chút, sau đó liền hiểu: "Được, thầy, tôi lập tức tới."

Tôi cúp điện thoại, xoay người đi vào tiểu khu.

Ước chừng nửa giờ sau, Đường Tư Giai tới, tôi lên xe của chị, chị lái ra khỏi tiểu khu, đi về phía vành đai bốn ở phía Đông.

"Thầy, anh họ tôi thế nào rồi?" Chị lo lắng hỏi: "Tôi mới gọi điện cho anh ấy, nhưng không có ai nghe máy cả."

"Thứ kia của anh ta có vấn đề rồi" Tôi nói.

"Có vấn đề?" Đường Tư Giai sợ hãi kêu lên: "Có nghiêm trọng không?"

"Tôi đã từng nói, thứ kia đã từng lấy đi mạng của cả hàng chục người. Không xảy ra chuyện thì không sao, một khi xảy ra chuyện, ắt là chuyện chết người."

"Vậy anh họ tôi, anh ấy..."

"Sát khí anh ta nặng, hôm nay thế nào cũng chịu đựng được." Tôi nhìn chị: "Chị yên tâm đi, an tâm mà lái xe."

Chị hít một hơi sâu, gật đầu: "Ừ, vậy thì tốt."

Trả qua chuyện lần trước, Đường Tư Giai hoàn toàn tín nhiệm với tôi, tôi bảo Triệu Phi có thể chịu đựng được, chị liền an tâm.

Nhà của Triệu Phi, ở gần đường vành đai, ngay phía sau Thành phố Hiện Đại.

Sau khi chúng tôi đến nơi, Đường Tư Giai đậu xe xong, lấy thẻ từ túi xách ra cà thẻ, vào thang máy, nhấn tầng 25.

"Chị có chìa khóa?" Tôi hỏi.

"Ừ, anh họ tôi thường không có nhà, có lúc tôi sẽ đến giúp anh ấy dọn dẹp." Chị dừng một chút, khẩn trương nhìn tôi: "Thật, thật sự không sao chứ?"

"Ít nhất tối nay sẽ không sao." Tôi nhàn nhàn nói.

Chị thở phào nhẹ nhõm, bởi vì lo lắng, tay không kiềm chế đươc khẽ run rên, trong miệng lẩm bẩm: "Đừng xảy ra chuyện nữa... Đừng xảy ra chuyện nữa."

Nghĩ thì cũng thật làm khó cho chị, chuyện trong nhà vất vả lắm mới qua đi, bây giờ anh trai lại xảy ra chuyện. Chị thì bị Diệp Thiếu Long tính toán, còn chuyện của Triệu thổ hào, đơn giản chỉ là nhàn cư vi bất thiện(*), họa trên trời rơi xuống mà thôi.

(*) Câu thành ngữ này có nghĩa là ở nhà sẽ gây ra những điều không tốt đẹp, khi không có việc gì làm sẽ dễ sinh ra những hành động xấu, hoặc có thể hiểu là đã sống nhàn hạ lâu ngày không có việc gì để làm sẽ dễ sinh ra những thói quen xấu, hành động không đúng mực.

Theo bản năng tôi muốn bấm ngón tay bấm một quẻ, nhưng ý nghĩ này vừa động, tôi lập tức nhịn xuống.

Ông đã nói, quẻ trong đời người có hạn, không phải tình huống cần thiết, không nên động quẻ. Mấy ngày trước làm chuyện của Đường gia, một quẻ của tôi đều là vô dụng, không biết lần này có làm được không.

Mắt thấy sắp tới nơi, tôi lấy lại bình tĩnh, trong lòng nói đừng suy nghĩ nhiều như thế, thuận theo tự nhiên đi.

Rất nhanh, đã đến tầng 25.

Chúng tôi ra khỏi thang máy, đi tới ngoài cửa nhà Triệu thổ hào, Đường Tư Giai lấy chìa khóa, mở cửa.

Nghe được tiếng mở cửa, Triệu thổ hào trong phòng khách vội hét to: "Em họ, em đừng vào vội! Thiếu gia, làm phiền một mình cậu vào trước, bây giờ tôi không tiện."

Đường Tư Giai không nhịn được hô: "Anh, rốt cuộc anh sao rồi?"

"Em đừng vào, nhất định đừng vào, anh đang không tiện!" Giọng nói Triệu thổ hào khàn khàn vô cùng mệt mỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK