Tôi nhìn vào ấn đường của anh ta, đột nhiên phát hiện ra có gì sai sai, chần chừ một lúc: “ Gần đây anh...”
Tôi nghĩ một lúc: “Thôi bỏ đi không nói nữa, e là anh sợ không ngủ được.”
“Đừng đừng mà!” Triệu thổ hào vội nói: “Thiếu gia, gan tôi lớn, cậu nói đi! Nếu như cậu không nói thì tôi càng ngủ không ngon. Cậu không biết chứ, tôi tuổi mèo, nên tính tò mò lớn vô cùng, cầu xin cậu đấy, mau nói cho tôi đi!”
Tôi nhìn Đường Tư Giai ở bên cạnh mình, chị nhìn tôi gật đầu, tỏ vẻ cũng muốn nghe.
Tôi hắng giọng: “Vậy được...”
“Được!” Triệu thổ hào dừng hẳn xe lại, quay đầu nhìn tôi: “Cậu nói đi, nghe xong thì chúng ta đi tiếp.”
Đường Tư Giai ngồi lại gần, chăm chú nhìn tôi, đợi tôi nói tiếp.
Tôi nhìn chị rồi nhì sang Triệu thổ hào: “Khoảng thời gian trước đây anh thu mua cổ vật. Có phải đã thu mua được một vật rất có tiên khí?”
“Cậu nói đúng rồi!” Ánh mắt của anh ta không kìm được sự phấn khích: “Đó là chuyện trước đây hơn hai tháng, một người anh em của tôi đã mối cho tôi một người khách, đó là một lão già, trông nghèo túng, hệt như công nhân vậy. Ông ta mang đến một miếng nguyên liệu hạt giống ngọc bích Hòa Điền đã cắt, tôi cầm lên xem, cậu đoán xem trong đó có gì?”
Tôi cười nhạt: “Tiên nữ.”
Anh ta vỗ đốp vào đùi: “Không sai! Thiếu gia đoán như thần! Tại sao cái gì cậu cũng biết vậy? Đó chính là tiên nữ, có đầu có mũi có mắt, trên người cũng có y phục, cơ thể thanh mảnh, mẹ nó, giống như bay lên trời vậy...”
Đường Tư Giai nhíu mày: “Anh họ, anh nói chuyện kiểu gì thế?”
“Ồ, xin lỗi nhé.” Triệu thổ hào vội vàng xin lỗi: “Thiếu gia, cậu đừng để ý, lời nói cửa miệng của tôi cứ không để ý lại phun hết ra như vậy. Tôi nói tiếp chuyện tiên nữ kia nhé, đẹp vô cùng, mấu chốt là bảo bối này có vẻ là hàng rất han hiếm! Ông kia không hiểu về món hàng này nên khi tôi trả ông ta ba mươi vạn thì ông ta nhận luôn! Còn nữa, món đồ này rất có tiên khí, thời gian gần đây ngày nào tôi cũng ôm nó ngủ! Cậu đoán xem tôi phát hiện ra cái gì?”
“Đêm nào cũng có mộng xuân, hơn nữa người mà anh mơ đến là cùng một mỹ nữ, cơ thể rất đẹp. Nhưng lại không nhìn rõ mặt.” Tôi cười: “Đúng không?”
Triệu thổ hào sững sờ, điều này có nghĩa là gì: “Thiếu gia, cậu... sao cậu lại biết rõ như vậy?”
Tôi cười tinh nghịch, không giải thích.
“Thầy ơi, thứ đó có phải là thứ không tốt đẹp gì không?” Đường Tư Giai hỏi.
Tôi nhìn chị một cái rồi hỏi Triệu thổ hào: “Anh thật sự cho rằng đó là một mỹ nữ?”
“Vậy cô ta là gì?” Triệu thổ hào hỏi lại.
“Là gì thì tôi không thể nói.” tôi nhìn anh ta: “Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, trên vật đó ít nhất cũng có mấy chục mạng người rồi. Nhưng anh không cần lo lắng, dù sao anh mới giữ thứ đó có hơn hai tháng, không đến mức gây ra chuyện lớn. Anh nghe tôi khuyên một câu, tốt nhất anh nên nhanh chóng bán nó đi, cho dù là đền tiền thì anh cũng phải nhanh chóng bán nó, thứ đó không cát lợi gì đâu.”
Triệu thổ hào thất kinh: “Mấy chục mạng người... ây da mẹ kiếp, cái đó… tôi không phải... mẹ nó… thật mẹ nó chứ... sao có thể như thế này...”
Mặt anh ta biến sắc, trên đầu cũng đổ mồ hôi.
“Thầy ơi, sẽ không có chuyện gì chứ?” Đường Tư Giai vội hỏi.
“Không đâu, hiện tại tà khí trên người anh vẫn có thể trấn áp được.” Tôi nhìn Triệu thổ hào: “Không phải anh muốn biết nguyên lý sao? Được, vậy tôi nói cho anh. Trong giấc mơ, anh với người đàn bà đó đã có nhiều lần quan hệ, trên cơ thể anh có mùi hơi của cô ta, ban ngày thì không hiện rõ. Nhưng một khi đến tối qua giờ sửu (*) thì mùi hơi đó sẽ hiện ra, chỉ cần anh ngủ ở phòng khách của Đường gia thì bất cứ ma quỷ nào cũng phải cách xa 90 dặm.”
(*) 1 giờ đến 3 giờ sáng.
“Thì ra không phải vì mình lợi hại mà là tiên nữ mình ngủ cùng lợi hại.” Triệu thổ hào tự lẩm bẩm một mình, anh ta nhìn Đường Tư Giai rồi lại hỏi tôi: “Thiếu gia, vậy... vậy chỉ cần tôi bán nó đi thì sẽ không sao nữa phải không?”
“Đúng, chỉ cần thuận lợi bán nó đi thì sẽ không sao…” tôi ngưng một lúc rồi nhắc nhở anh ta: “Nhưng anh phải nhớ kỹ, chuyện này nhất định phải giấu trong lòng, tuyệt đối không được nói ra trước mặt nó, nếu như mơ thấy tiên nữ cũng không được nói.”
“Điều đó không thì không biết, cậu yên tâm, tôi sẽ kín miệng…” Anh ta đáp: “Lúc tỉnh tôi sẽ không tùy tiện nói, nhưng lúc nằm mơ thì tôi không dám chắc có giữ được miệng hay không. Có điều mỗi lần nằm mơ thấy cô ta, tôi đều làm với cô ta, làm xong thì cũng tỉnh rồi, không nói gì khác.”
Đường Tư Giai thấy không yên tâm nên nhắc nhở anh ta thêm lần nữa: “Lời thầy nói anh nhất định phải ghi nhớ, lúc nằm mơ cũng phải ghi nhớ, rồi mau chóng bán thứ đó đi!”
“Ừ, được! Em yên tâm, thiếu gia cậu cũng yên tâm, tôi nhớ rõ rồi!” Triệu thổ hào thành thật.
“Được rồi, đi thôi.” Tôi thờ ơ nói.
“Vâng!” Triệu thổ hào thở phào, lau mồ hôi trên trán, chiếc xe tiếp tục lăn bánh.