• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chị ngây người rồi mới buông tôi ra, lau nước mắt: “Xin lỗi, vừa nãy tôi không kiềm chế được, thế nên...”

Tôi ngại ngùng cười một cái: “Không sao, chúng ta đi thôi.”

Trên đường quay về nhà, tôi hỏi chị: “Người phụ nữ vừa nãy là ai vậy?”

“Chị ấy là Đỗ Lăng, thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu ở Thượng Kinh, và là một nữ thương nhân nổi tiếng, trong tay có ba tập đoàn, bao gồm 15 doanh nghiệp, nghe nói tài sản cá nhân hơn mấy chục tỷ nhân dân tệ” Đường Tư Giai đáp.

“Trước đây các chị quen nhau à?”

“Ừ, gặp vài lần, nhưng chị ấy chưa từng khen ngợi tôi, càng chưa từng nói tôi đến công ty chị ấy.” Đường Tư Giai hồi tưởng lại khung cảnh lúc nãy, tựa như vẫn còn trong mộng: “Thật không ngờ, chị ấy lại bảo tôi đến công ty chị ấy, còn giao cho tôi Hạo Thiên Hi-tech... thật sự không thể ngờ được...”

“Hạo Thiên Hi-tech?” Tôi suy nghĩ: “Đó là tập đoàn Hạo Thiên mà chị ấy nói?”

“Đúng vậy, Hạo Thiên Hi-tech là tập toàn lớn mạnh mới trực thuộc của Đỗ Lăng.” Chị tiếp: “Cũng là đối thủ cạnh tranh của công ty trước đây của tôi, bởi vì hai bên đều là doanh nghiệp về khoa học kỹ thuật cao, vì thế công ty trước đây của chúng tôi có quyền phát ngôn tuyệt đối ở rất nhiều lĩnh vực. Thế lực của Hạo Thiên Hi-tech hùng hậu, chỉ là vì bắt đầu muộn nên nhất thời tình hình không khả quan.”

Tôi cười: “Chị đi rồi, tình hình cũng khả quan, Đỗ Lăng nhìn người rất chuẩn, chị ấy nói đúng, chị ấy chưa từng nói đùa về chuyện kinh doanh.”

“Tôi cảm thấy như đang nằm mơ vậy.” Chị hít lấy một hơi thật sâu rồi nhìn tôi: “Thầy, rốt cuộc thầy làm gì để giúp tôi vậy?”

“Tôi không giúp chị, là vận may của chị tốt lên.” Tôi thờ ơ nói.

Chị không nói gì, nhìn chằm chằm vào tôi lộ vẻ không tin.

Tôi tránh ánh mắt của chị, hắng giọng: “Mảnh vải đỏ hôm qua...”

Mắt chị bừng sáng: “Mảnh vải đỏ đó?”

“Trên đó có lời thề máu của Trần Phú.” Tôi nói: “Sau khi đốt đi thì tà khí của lời thề máu có thể làm vượng vận khí của chị. Đây là phương pháp thúc đẩy vận khí khá cổ xưa, gọi là “nghênh sát xung tài”.”

“Thì ra là vậy...” Chị vỡ ra.

“Không phải tôi cố ý làm như vậy, hoàn toàn là vận may.” Tôi hơi bối rối: “Để chị đốt mảnh vải đỏ đó là để chị tiếp nhận lời thề máu của Trần Phú, chấm dứt chuyện này. Còn về chuyện nghênh sát xung tài thì lúc đó tôi không ý thức đến. Vừa nãy ở trong thang máy, có người phụ nữ ngoại quốc dẫm vào chị nhưng chị không nói gì rồi tránh sang chỗ tôi, trong lòng tôi rung lên một cái, lúc đó mới nhớ đến chuyện này.”

Chị chăm chú nhìn tôi, nhìn thấy mặt tôi đỏ chín như quả cà chua vậy.

“Lúc tôi mới nhớ ra, nghênh sát xung tài có hiệu lực trong 12 canh giờ, thúc đẩy mạnh mẽ vận khí của người khác, hơn nữa trong mệnh của chị gặp được nhiều quý nhân, thế nên cùng với lúc chị từ chức, nhất định sẽ có quý nhân đến tương trợ, cho chị một công việc tốt hơn.” Tôi nhìn chị: “Thế nên, đây không phải tôi giúp chị, chung quy lại là vận may của chị vượng lên mà thôi.”

Chị chăm chú nhìn tôi hồi lâu rồi khẽ mỉm cười: “Thầy đáng yêu quá... ”

Tôi ngây ra: “Ý gì thế?”

Mặt chị ửng hồng: “Không... không có gì...”

Chị trầm mặc một lúc rồi hỏi tiếp: “Vậy chân chính nghênh sát xung tài, làm như thế nào?”

“Tìm một người có tà khí nặng, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, rồi để hắn thề máu với vật chủ, sau đó vật chủ sẽ đốt lời thề máu đó vào lúc giao giữa giờ Tý và giờ Sửu, như vậy có thể thúc đẩy vận may của vật chủ cực nhanh.” Tôi nhìn chị: “Trần Phú là thầy phong thủy sử dụng trấn yểm thế nên tà khí trên người ông ta vốn đã nặng, tối hôm qua còn phải chịu đựng lời nguyền cắn trả nặng gấp bội, rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc. Lúc ông ta thề máu thì máu chảy qua hình nhân tạc bằng xương, nhỏ lên tấm vải đỏ. Mà lúc chị đốt tấm vải đỏ lại gần lúc giao giữa giờ Tý và giờ Sửu, những sự trùng hợp này hợp lại đã hình thành nên nghênh sát xung tài trên thực tế.”

Đường Tư Giai đã hiểu ra: “Thì ra là như vậy...”

“Tóm lại là do vận may của chị đã tốt lên.” Tôi cười: “Tôi đã nói mà, mệnh của chị rất quý, không những mặt trăng phối hợp với chị mà ngay cả trời cũng phối hợp với chị.”

“Cho dù có vận khí tốt, cũng là do thầy ban.” Chị hít một hơi thật sâu rồi nhìn tôi cười: “Thầy, trưa nay tôi mời thầy ăn cơm.”

“Không phải chị đã mời tôi bữa sáng rồi sao?” Tôi hỏi.

“Không giống nhau, tôi muốn mời thầy uống chút rượu.” Chị nói.

Tôi cười nhạt: “Rượu chúc mừng? Bây giờ vẫn còn sớm, người đứng đằng sau vẫn chưa lộ diện.”

Chị nghĩ một lúc: “Vậy thế này đi, tôi làm cơm trưa cho thầy nhé.”

“Chị biết làm?” Mắt tôi bừng sáng.

Chị cười rồi gập đầu: “Ừ.”

Tôi cười theo: “Được!”

Ông tài xế phía trước vẫn luôn giả vờ trầm mặc không nói gì, nhưng tôi biết ông ta vẫn luôn dỏng tai lên nghe. Thấy chúng tôi cười, ông ta liếc nhìn chúng tôi qua gương chiếu hậu, ánh mắt giống như đang nhìn hai đứa thần kinh vậy.

Kệ ông ta nghĩ gì, dù sao chúng tôi cũng không để tâm.

Người lạ ở chỗ nào mà chả thế, ai để tâm được hết chứ?

Trong lòng tôi nhẹ nhõm rất nhiều, mỉm cười rồi quay đầu nhìn phía bên ngoài.

Xui xẻo người đó rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK