Tôi nhìn chị, lại hỏi Triệu thổ hào: "Tôi đã nói, nhất định không được ở trước mặt cô ta nói chuyện sang tay, có phải anh vô tình nói rồi không?"
Anh ta suy nghĩ một chút: "Không có, tôi vẫn nhớ mà, không dám nói chuyện này. Hơn nữa, miếng ngọc bích hạt giống đó tôi vẫn để ở nhà, mấy ngày nay đều không động đến, làm sao nói chứ? Trừ phi..."
Đột nhiên anh ta ngừng lời, quay đầu nhìn về phía Đường Tư Giai, kinh ngạc nuốt nước miếng.
"Anh nhìn em làm gì?" Đường Tư Giai sửng sốt: "Em còn chưa từng thấy vật kia!"
"Ngày nào anh cũng nằm mơ thấy cô ta." Anh ta nhớ lại: "Hai ngày ngủ ở nhà dì, anh cũng mơ thấy. Hình như là ở buối tối hôm thứ hai, trong mơ anh và cô ta “làm” xong, anh nhớ, hình như cô ta đã nói chuyện với anh..."
"Nói cái gì?" Đường Tư Giai vội hỏi.
"Anh không nhớ." Hắn lắc đầu.
Đường Tư Giai không biết phải làm sao: "Vậy anh nói mấy chuyện này làm gì?"
"Cô ta nói gì anh không nhớ, nhưng anh nhớ anh đã nói gì." Anh ta nhìn về phía tôi: "Hình như tôi đã sờ mặt cô ta, nói thật không nỡ bỏ cô, đẹp như cô lại phải tặng cho người khác..."
Đường Tư Giai sửng sốt, quay đầu nhìn tôi.
"Cho nên, anh đã nói với cô ta những chuyện này trong mơ rồi." Tôi nhìn Triệu thổ hào: "Sau đó, ai dám nhận, cô ta liền xử người đó, hai người bạn trước của anh cũng vì vậy mà xảy ra chuyện. Có điều thế này vẫn chưa đủ, nhất định anh còn làm chuyện khác nữa, nếu không cô ta cũng không làm như vậy, anh suy nghĩ cho kỹ đi!"
Triệu thổ hào suy nghĩ một chút, hỏi: "Thiếu gia, mắng cô ta tính không?"
"Anh mắng cô ta rồi?"
"Mắng rồi!"
"Mắng cái gì?"
"Sau khi nhận được điện thoại của cô gái kia, tôi mới biết người anh đó của tôi xảy ra chuyện, vô cùng sợ." Anh ta lúng túng nói: "Tôi liền mắng một câu, con mẹ nó đồ yêu tinh nhà cô, sao lại gieo họa cho bạn của ông đây? Cô con mẹ nó có giỏi thì tìm tôi đây này, lát nữa mơ thấy, ông đây làm chết con mẹ nó cô..."
"Trời..." Đường Tư Giai bất đắc dĩ quay người, thở thật dài.
Tôi không lên tiếng, lẳng lặng nhìn Triệu thổ hào.
Triệu thổ hào đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia, có phải tôi lại ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng (*) rồi không?"
(*) Ý chỉ những người ăn cơm của nhà, đi lo việc cho thiên hạ.
Tôi giơ một ngón cái với anh ta: "Anh... thật không tầm thường."
Anh ta lúng túng không thôi: "Thiếu gia, cậu đừng cười tôi, giờ tôi vẫn chưa hết sợ đây, phải làm gì bây giờ?"
Đường Tư Giai thở dài, hỏi tôi: "Thầy, còn cứu được không?"
Tôi trầm tư hồi lâu, bất đắc dĩ cười một tiếng: "Hai người có biết, cô ta là gì không?"
"Là gì?" Hai người đồng thanh hỏi.
Tôi hít sâu một hơi, bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương.
Đầu tôi, lại đau rồi.
Thấy tôi không nói lời nào, Triệu thổ hào trong lòng mông lung: "Thiếu gia, cậu đừng vội xoa, cô ta rốt cuộc là thứ gì?”
Đường Tư Giai cũng hỏi: "Phải đó thầy, cô ta rốt cuộc là thứ gì?"
Tôi không lên tiếng, tiếp tục xoa huyệt thái dương.
Anh em hai người nhìn nhau, không dám lên tiếng.
Xoa một hồi, đầu cũng không đau nữa.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Đường Tư Giai, lại hỏi Triệu thổ hào: "Bây giờ anh có thể xuống giường không?"
Anh ta thò một chân xuống thử, nói: "Có thể!"
"Vậy vật kia anh để ở đâu?"
"Ở thư phòng." Anh ta xuống giường: "Tôi đi lấy cho cậu."
"Anh chắc chắn ở thư phòng?" Tôi hỏi.
"Chắc chắn mà, sau khi cầm về tôi để ở thư phòng, vẫn không động tới." Anh ta nói.
Tôi ngưng thần nhìn cái giường sau lưng anh ta một chút, phân phó: "Lật giường lên."
"Giường?" Anh ta khó hiểu nhìn giường, không rõ ý tôi: "Thiếu gia, ý của cậu là?"
"Thầy bảo anh làm gì thì anh cứ làm vậy đi." Đường Tư Giai thúc giục anh ta: "Nhanh, lật lên."
"A, được!" Triệu thổ hào gật đầu, nắm lấy giường, gắng sức đẩy lên, cuối cùng vô lực ngồi dưới đất, đầu toát đầy mồ hôi, thở hổn hển nói: "Con mẹ nó, bị con yêu tinh kia vắt kiệt, nâng cái giường cũng không có sức... thiếu gia, ở đây..."
Anh ta không nói nữa, giật mình nhìn vào bên trong, nói không nên lời.
Tôi đi đến bên cạnh anh ta, ngồi xuống, nhìn xuống một ô vuông dùng để chứa đồ ở gầm giường.
Đường Tư Giai nhìn theo, thấy cảnh tượng bên trong, chị cũng ngây ngẩn: "Thầy, đây là..."
Bên trong ô vuông tràn ra màu đỏ sậm huyết khí, tựa như nước sôi không ngừng sùng sục, rất nhanh, cả phòng ngủ ngập tràn trong mùi hôi thối.
"Đây là huyết khí do vật kia tản ra, nó đang trốn ở bên trong." Tôi nhìn Triệu thổ hào: "Nhà anh có chu sa, bạch cập, giấy vàng, bút lông, hoa nghệ tây (*) không?"
Triệu thổ hào hồi phục tinh thần: "A, cậu nói gì?"
"Chu sa, bạch cập, giấy vàng, bút lông, hoa nghệ tây." Tôi lặp lại một lần nữa: "Có hay không?"
Anh ta sững sờ, lắc đầu.
Tôi bất đắc dĩ thở dài, cái này cũng không trách được anh ta, ai lại nhàn rỗi trữ mấy thứ này trong nhà chứ?