“Không bị người khác đố kỵ là kẻ phàm phu tục tử.” Tôi cười: “Chị còn trẻ mà đã xuất sắc như vậy, bị người khác đố kỵ cũng là điều bình thường. Đúng rồi, không có ai tiễn chị sao?”
Chị lắc đầu: “Không có, không có một người nào. Bọn họ đang chuẩn bị đón sếp mới rồi, lúc này còn có ai đến tiễn tôi?”
“Sếp mới là ai? Chị có quen không?” Tôi hỏi.
“Tôi không hỏi, không có ai nói cho tôi biết.” Chị bình thản cười một tiếng: “Tôi đã từ chức rồi, đó cũng không phải vấn đề mà tôi nên quan tâm. Đợi hai ngày sau, tôi sẽ đi tìm việc.”
Người phục vụ mang đến cho chị một ly cà phê: “Chị Đường, mời chị, chị đừng giận em...”
Đường Tư Giai cười: “Không sao, chút nữa tôi thanh toán một thể.”
Người phục vụ ngượng ngùng mãi: “Không không, ly này là em mời chị! Chị luôn quan tâm em như vậy, thật sự lúc nãy em không nên lơ là, chị đừng giận em, lần sau em nhất định chú ý.”
“ Được, em đi làm việc đi.” Đường Tư Giai thờ ơ nói.
Người phục vụ thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với tôi rồi rời đi.
“Trước đây hầu như tôi đều ăn sáng với ăn trưa ở đây.” Đường Tư Giai giải thích: “Vì thế em ấy quen tôi.”
Tôi cười nhạt: “Chị nói người đi trà lạnh, chị nhìn xem, không phải ở đây còn có một ly cà phê nóng sao?”
Chị cười rồi uống lấy hai ngụm, sau đó đặt ly xuống: “Thầy, chúng ta đi thôi.”
“Chị vẫn chưa ăn mà.” Tôi nói.
Chị cười: “Một ly cà phê là đủ rồi.”
Tôi gật đầu.
Chị đến quầy lễ tân để thanh toán, rồi quay lại ôm lấy chiếc hộp, sau đó cùng nhau ra khỏi quán cà phê.
Lúc đợi thang máy tôi đưa tay ra đỡ lấy hộp của chị.
“Không cần đâu thầy, tôi bê được, cũng không có nhiều đồ.” Chị nói vội.
Tôi không nói gì, giằng lấy chiếc hộp từ tay chị.
Chị do dự một lúc, chỉ có thể nhường cho tôi: “Cảm ơn thầy.”
“Không có gì.” Tôi thờ ơ nói.
Thang máy đang đi xuống, đến tầng 50 thì dừng lại, mở cửa bước vào là một đôi tình nhân ngoại quốc. Trong đó, người con gái đó không cẩn thận đã dẫm phải Đường Tư Giai, nhưng ngay một câu xin lỗi cũng không.
Đường Tư Giai không hề để tâm, đứng nhường sang bên cạnh một chút.
Trong lòng tôi khẽ rung, nhất thời đã nhận ra được điều gì đó.
Đợi lúc thang máy xuống đến tầng một, lúc mở cửa tôi đẩy chiếc hộp vào trong lòng chị rồi bước nhanh ra khỏi thang máy.
Đường Tư Giai sững lại: “Thầy ơi… thầy... thầy đợi tôi với...”
Chị nhanh chân đuổi theo tôi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”
“Quý nhân của chị tới rồi, chính là ở cửa ra vào.” Tôi nói,
“Quý nhân? Quý nhân nào?” Chị không hiểu.
Tôi không giải thích chỉ đẩy chị ấy hướng ra cửa: “Đi đi.”
Ở trước cửa, có một người phụ nữ trẻ bước xuống từ chiếc Limousine, có hai người nam nữ trung niên đang đứng ở cửa đón tiếp cô ấy.
Cô ấy dẫn trợ lý, vừa bước vào cửa, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Đường Tư Giai.
“Đường Tư Giai?” Cô ấy khó hiểu: “Đây là như thế nào?”
Đường Tư Giai nhìn người phụ nữ đó, đột nhiên sững lại: “Giám... giám đốc Đỗ.”
Người phụ nữ bước đến trước mặt, nhìn chiếc hộp trong tay chị liền hiểu ra: “Em từ chức rồi?”
Đường Tư Giai cười bất lực: “Em... bị từ chức rồi...”
“Hả?” Người phụ nữ nhíu mày: “Vì chuyện gì?”
“Vì...” Đường Tư Giai không biết nên nói thế nào.
“Ây da không sao hết.” Người phụ nữ nói: “Nhỏ, chị luôn coi trọng em, em đồng ý đến công ty bọn chị chứ? Chị sẽ giao cho em tập đoàn Hạo Thiên trực thuộc của chị cho em!”
Đường Tư Giai bất ngờ: “Dạ? Giám đốc Đỗ, em...”
“Em không chịu sao?” Người phụ nữ đó nhíu mày: “Thế này đi, chị không biết ở đây lương em bao nhiêu. Nhưng đến Hạo Thiên thì chị trả lương một năm là 13 triệu nhân dân tệ, ngoài ra sẽ thêm 5% cổ phiếu tương lai của Hạo Thiên, đủ không?”
Đường Tư Giai đứng ngây ngốc: “Giám đốc Đỗ, chị đừng đùa...”
“Đỗ Lăng này nói đùa chuyện kinh doanh lúc nào vậy?” Người phụ nữ vỗ vỗ vai chị: “Quyết định như vậy nhé, chị cho em nghỉ phép trước, nghỉ ngơi vài ngày, sau một tuần thì gọi cho chị rồi đến Hạo Thiên nhận việc luôn!”
Nói xong cô ấy dẫn theo nữ trợ lý và hai người đón tiếp cô ấy rời đi.
Đường Tư Giai vẫn ngây ngốc đứng ở đó, một lúc sau mới định thần lại được.
Tôi đi tới cạnh chị, đưa ngón tay ra lắc lắc trước mắt chị: “Sao vậy? Giám đốc Đường, vẫn chưa hoàn hồn sao?”
“Tại sao lại như vậy?” Đường Tư Giai nhìn tôi khó hiểu: “Thầy ơi, không phải tôi đang nằm mơ chứ?”
Tôi cười nhạt: “Không phải nằm mơ, vận may của chị quay trở lại rồi.”
Chị bỏ chiếc hộp xuống rồi ôm chặt lấy tôi.
Chị đã khóc.
Còn tôi, đây là lần đầu tiên được con gái chủ động ôm nên cứ há hốc miệng không biết làm gì luôn.
Xung quanh người qua kẻ lại không dứt, bọn họ nhìn tôi với đủ mọi ánh nhìn.
Chị ấy hoàn toàn không quan tâm, cứ thế ôm chặt lấy tôi, nước mắt chan chứa: “Thầy ơi, cảm ơn thầy, cảm ơn thầy.”
Mặt tôi nóng phừng phừng, tim đập nhanh loạn xạ, tôi hắng giọng: “Ờm... thả tôi ra trước đã, được không?”