• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thầy, tôi lập tức đi mua." Đường Tư Giai hấp tấp nói.

"Không cần, hai người lùi lại chút đi." Tôi phân phó.

Hai người bọn họ nhìn nhau, nhanh chóng lùi về sau mấy bước, đứng ở bên tường.

Tay trái tôi nắm lôi quyết, tay phải bấm ngón tay, vẽ lên tay trái một đạo phù Ngũ Lôi Trấn Linh, tay trái nhấn xuống. Trước mắt đột nhiên đỏ lên, một cỗ khí huyết dâng trào, cổ họng ngọt lịm, tôi kêu đau một tiếng, thiếu chút nữa phun ra.

Tôi vội vàng ngừng thở, cố nén lại.

Búng máu này không thể phun ra, phun ra sẽ phiền toái.

Đường Tư Giai thấy người tôi khẽ run, dáng vẻ như đang thống khổ, theo bản năng muốn chạy lại đỡ tôi: "Thầy, thầy..."

Tôi xua tay chặn lại, tỏ ý chị đừng động vào tôi.

Chị do dự một chút, không thể làm gì khác đành lui về phía sau.

Triệu thổ hào lúc này mới ý thức được tôi có điểm không đúng, vội vàng hỏi: "Thiếu gia, cậu thế nào rồi? Có bị nặng quá không?"

Tôi không dám mở miệng, rất sợ búng máu này sẽ phun ra.

"Suỵt..." Đường Tư Giai tỏ ý bảo anh ta đừng nói chuyện.

Triệu thổ hào đổ mồ hôi, lo lắng nuốt nước miếng.

Tôi bình tĩnh lại một hồi, cho đến khi búng máu kia dần trở lại đan điền, lúc này mới mở mắt ra, nhìn chằm chằm ô vuông tràn đầy huyết khí, tay trái hất một cái, đánh Ngũ lôi trấn phù tới.

Hô một tiếng, huyết khí đang kịch liệt lăn lộn, lập tức hồi phục như thường.

Trong lòng tôi chợt lạnh, lại không hữu hiệu? Lôi quyết kèm phù Ngũ Lôi Trấn Linh uy lực to lớn, dù là ác quỷ mấy trăm năm, cũng không chịu nổi một đòn này, nhưng chỗ huyết khí này, cũng chỉ lăn lộn thêm một lúc mà thôi!

Tôi hơi trầm tư, cắn răng, tiếp tục nắm lôi quyết, sau đó chồng hai lần, tay phải bấm ngón tay quyết, lại vẽ một đạo phù Ngũ Lôi Trấn Linh, ấn lên tay trái.

Đầu óc “ong” một tiếng, trước mắt hoàn toàn đỏ tươi, búng máu kia lại nổi lên.

Người tôi run lên bần bật, thiếu chút nữa ngã xuống.

"Thầy!" Đường Tư Giai kêu lên.

"Thiếu gia!" Triệu thổ hào cũng kêu lên.

Tôi vội vàng xua tay chặn lại, tỏ ý hai người họ nhất định không được động vào tôi.

Triệu thổ hào phản ứng nhanh, vội vàng ngăn Đường Tư Giai lại: "Đừng động! Thiếu gia không cho chúng ta động vào cậu ấy, đừng động!"

Đường Tư Giai biết tôi có thể lại nhức đầu, lần trước ở mộ tổ Đường gia, chị từng nhìn thấy, cho nên chị đặc biệt cho tôi một ánh mắt quấn quít, tràn đầy sự đau lòng và không nỡ.

Triệu thổ hào vốn không biết những điều này.

Hô hấp tôi nặng nề, chậm chạp một lúc lâu, lúc này mới đem máu đè xuống, nhìn vật trong ô vuông huyết khí sôi trào, đem Ngũ Lôi Trấn Linh phù ấn tới.

Lại hô một tiếng, huyết khí trong nháy mắt tuôn ra ngoài, bao trùm toàn bộ sàn phòng ngủ.

Đường Tư Giai còn ổn, chị dù sao cũng từng nhìn thấy rồi.

Triệu thổ hào mặt mũi trắng bệch, không nhịn được lùi về phía sau, miệng a lên.

Huyết khí tràn ngập khắp nơi, thỉnh thoảng biến thành bóng người, phát ra tiếng rên như quỷ kêu.

Khoảng chục giây sau, huyết khí tản đi, biến mất.

Phòng ngủ lại khôi phục hiện trạng cũ, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lúc này Triệu thổ hào mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt, trên cổ ướt đẫm mồ hôi.

Đường Tư Giai phục hồi tinh thần, nhanh chóng chạy lại bên người tôi, hỏi: "Thầy không sao chứ?"

Tôi thở dốc một hồi, dùng sức nuốt nước miếng ngập mùi máu tanh xuống, lấy từ trong ô vuông ra một hộp gỗ tinh xảo.

Đường Tư Giai nhìn cái hộp, lại quay đầu hỏi Triệu thổ hào: "Chính là thứ này?"

Triệu thổ hào giật mình nhìn cái hộp: "Cái này... làm sao mà... nó... rõ ràng tôi để trong thư phòng, làm sao nó... nó..."

Tôi để Đường Tư Giai đỡ dậy, bảo Triệu thổ hào: "Ra phòng khách."

Triệu thổ hào thật thà gật đầu: "A, được..."

Đường Tư Giai đỡ tôi ra phòng khách, để tôi ngồi trên ghế sô pha, xoay người rót cho tôi một cốc nước.

Tôi một hơi uống hết.

Triệu thổ hào vịn tường, cẩn thận ra tới phòng khách, thả hộp gỗ xuống bàn trà nhỏ rồi ngồi xuống cạnh tôi.

Uống nước xong, tôi để cốc xuống, tiếp tục nói với Đường Tư Giai: "Vật kia đàn ông không thể động, chị là phụ nữ, chị động không sao, chị lấy nó ra đây."

"Ừ!" Đường Tư Giai gật đầu, ngồi xuống bên cạnh tôi, cẩn thận mở hộp gỗ, từ trong hộp lấy ra vải đỏ ở bên trong.

Triệu thổ hào không nhịn được hỏi: "Thiếu gia. Tại sao phụ nữ động thì không sao?"

"Bởi vì cô tiên nữ này là phụ nữ." Tôi nói: "Cô ta chỉ có hứng thú với đàn ông, phụ nữ thì không hứng thú."

Triệu thổ hào ồ một tiếng, tựa như đã hiểu.

Trong lúc nói chuyện, Đường Tư Giai đã mở vải đỏ ra, tà vật bên trong cũng dần lộ ra hình dạng. Đó là một khối ngọc Hòa Điền thượng hạng nguyên chất, ở giữa bị cắt ra, mặt cắt màu trắng ngà, có hoa văn hình thành tự nhiên, hình dáng rất giống như bay lên trời.

Đường Tư Giai cẩn thận nâng khối ngọc lên, đưa cho tôi nhìn: "Thầy."

Tôi ngừng mắt nhìn tiên nữ phi thiên trong khối ngọc thạch, khối ngọc trắng như mỡ dê, mơ hồ lộ ra vầng sáng màu đỏ nhạt. Vầng sáng này chỉ tôi có thể nhìn thấy, bọn họ không thấy, trừ cái này ra, khí tức của nó không có gì dị thường.

Nhưng vấn đề, lại nằm ở vầng sáng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK