• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi không thể bán đứng chủ của mình, đó là phép tắc trong môn của chúng tôi!” Ông ta nhắm mắt lại, nở một nụ cười lạnh lẽo: “Tôi còn có vợ con, tôi có thể chết, nhưng luật của giang hồ, tự gây họa tự mình chịu, không liên lụy đến vợ con, cậu đừng làm hại người nhà của tôi. Cậu đi đi.”

Tôi lặng lẽ nhìn ông ta, trong lòng không có chủ ý gì cả.

Thủ đoạn của người đàn ông này rất tàn độc, nhưng xương cốt cũng thật cứng.

Bị cắn trả nặng gấp bội, cũng có thể nói bây giờ ông ta sống không bằng chết, nếu như tối nay ông ta không có được hình nhân tạc bằng xương thì trước khi trời sáng ông ta nhất định sẽ chết! Nếu như tôi hủy hình nhân tạc bằng xương này thì ông ta không chỉ mất mạng mà con cháu ba đời của ông ta cũng bị quỷ nhỏ áo đỏ lấy mạng, lấy người ba đời làm máu tế, để thực hiện khế ước của bọn chúng.

Chuyện đã như vậy, nhưng ông ta không chịu bán đứng chủ của mình.

“Ông thật sự không sợ?” Tôi hỏi.

“Con người không ai là không sợ chết cả.” Ông ta mở mắt thờ ơ nhìn tôi: “Thứ tôi ăn là bát cơm này, vì thế phải nói đạo nghĩa! Tôi cầm một triệu tệ để chuộc trấn vật của tôi về, không phải cậu không đồng ý sao? Cậu muốn tìm người đứng đằng sau, không phải là vì cứu mẹ con Đường Tư Giai sao. Cậu muốn diệt trừ tận gốc, được! Có bản lĩnh thì tự tìm hắn ta đi, muốn tôi nói ra ư, không thể nào!”

“Được, tôi kính ông là một hán tử.”

“Ha ha ha...” Ông ta cười, tiếp đó là một trận ho dữ dội, chảy máu mũi, ông ta vội bịt miệng lại.

Xung quanh có người nhìn về phía chúng tôi, may mà ông ta đang quay lưng lại với bọn họ, nên bọn họ không nhìn thấy gì cả.

Tôi nhíu mày, cảm thấy không chịu đựng nổi. Nhưng đồng thời, trong bụng tôi đã có chủ ý.

Người đàn ông run lẩy bẩy lôi ra chiếc khăn tay, nhổ nốt máu còn sót lại trong miệng.

Tôi nhìn rất rõ, chiếc khăn tay kia rất nhanh đã ướt sũng máu.

Ông ta cất chiếc khăn tay đi, ấn vào lồng ngực, hít thở một hồi, rồi ngẩng đầu lên, không thèm nhìn tôi, nói với tôi với giọng điệu đầy châm biếm: “Một người thành niên mười mấy tuổi như cậu, chưa mọc đủ lông đủ cánh, cũng biết cái gì gọi là hán tử? Hừ! Cậu không cần phí lời, hoặc là cậu nhận tiền rồi để đồ lại, hoặc là đi đi!”

Tôi nghĩ một hồi rồi quay người lôi hình nhân tạc bằng xương bọc trong vải đỏ từ túi ra, đặt lên bàn, mở miếng vải đỏ ra, rồi đẩy về trước mặt ông ta.

Ông ta thở phào một tiếng: “Được, được! Cảm ơn!”

Ông ta đưa tay ra lấy hình nhân tạc bằng xương.

“Đợi đã...” Tôi nói nhàn nhạt.

“Sao vậy?” Ông ta nhíu mày.

“Đồ tôi có thể trả cho ông nhưng tiền của ông thì tôi không cần.” Tôi nhìn ông ta: “Ông biết nói đạo lý, không chịu nói ra chủ của mình, được. Nhưng trước mặt tôi, ông phải dùng máu của mình và hình nhân tạc bằng xương này để thề, về sau sẽ không gây bất lợi cho Đường Tư Giai và mẹ của cô ấy nữa.”

“Chuyện này có nhất thiết không?” Ông ta cười khổ: “Cậu xem bộ dạng tôi bây giờ, cậu còn sợ tôi sẽ hạ trấn vật vào Đường gia à?”

“Đây là cơ hội cuối cùng của ông.” Tôi nhìn chằm chằm ông ta: “Có đồng ý không?”

“Thật sự cậu không cần tiền của tôi sao?” Ông ta hỏi.

“Tôi nói rồi, không cần.”

Ông ta trầm mặc một lúc, sau đó cắn ngón giữa bên tay trái, run run ấn lên trên hình nhân tạc bằng xương: “Tôi là Trần Phú lấy máu xin thề, cả đời này tuyệt đối sẽ không hại Đường Tư Giai tiểu thư và người nhà của cô ấy nữa. Nếu trái với lời thề, ma quỷ lấy mạng, người chết nhà tan!”

Máu đó chảy vào hình nhân tạc tượng, nhỏ lên trên tấm vải đỏ ở bên dưới.

Sau khi thề xong, ông ta nhìn tôi: “Như vậy cậu yên tâm rồi chứ?”

Tôi đứng dậy: “Nhớ lấy lời này của ông, cũng chỉ tốt cho bản thân ông thôi.”

“Cậu đợi đã...” Ông ta gọi tôi lại: “Mở phong ấn ở bên trên đi, nếu không tôi làm sao có thể xử lý quỷ nữ đó?”

Tôi thầm niệm chú: “Ngũ hành cấm chế, lục hợp vi lao, thiên địa vi toả, âm dương vi dược, thiên địa âm dương, phá cấm khai lao, sắc!”

Niệm xong, tôi bấm chỉ quyết hướng lên trên hình nhân tạc bằng xương rồi ấn một cái.

Người ông ta rung mạnh, thở ra một hơi dài.

Tôi khoác túi lên, cầm theo chiếc vải đỏ trên bàn.

“Thiếu gia Ngô gia, cảm ơn!” Người đàn ông yếu ớt nói.

“ Đường giang hồ còn dài, nhưng mong không gặp lại, bảo trọng.” Tôi quay người đi xuống lầu, rời khỏi sân thượng.

Thực ra lúc tôi và người đàn ông nói chuyện trên sân thượng, Đường Tư Giai ở dưới lầu đều đã chứng kiến toàn bộ. Nhưng chị chỉ có thể nhìn thấy, chứ không nghe thấy chúng tôi nói những gì.

Nhìn thấy tôi từ quán bar đi ra, chị vội chạy đến: “Thầy ơi, không sao chứ?”

“Không sao.” Tôi đưa mảnh vải đỏ cho chị: “Mang cái này đến bên hồ đốt đi.”

Chị đón lấy mảnh vải đỏ, nhìn lên người đàn ông ở trên lầu: “Thầy ơi, người đó...”

“Đi mau.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK