• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi không thèm để ý, tuy tay đã bấm sẵn lôi quyết nhưng không thể khống chế được bản thân, người khẽ run lên.

Uy lực của chồng ba lôi quyết rất lớn, nhưng dường như nó đã tập hợp lại toàn bộ nội lực của tôi, tôi lại bấm lôi quyết lần nữa, không cần quỷ nhỏ áo đỏ ra tay, tự tôi đã không chịu được nữa rồi.

Nhưng tôi không dám buông tay, một khi buông lỏng tay ra thì quỷ nhỏ áo đỏ sẽ lập tức nuốt mất linh hồn của Diệp Thiếu Long ngay trước mặt tôi. Mặc dù nói anh ta chết không đáng tiếc, như chuyện này lại liên quan đến tôi, tôi không muốn lần đầu tiên mình làm việc cho người khác lại có người mất mạng, cho dù anh ta là kẻ xấu.

Đi đến trước mặt Diệp Thiếu Long, tôi hỏi nhỏ: “Có muốn sống không?”

“Muốn! Tôi muốn...” Diệp Thiếu Long dùng hết sức lực để trả lời.

“Được, vậy thì đứng lên rồi đi theo tôi.” Tôi nói.

Anh ta gắng sức đứng lên rồi đi theo sau, đi về hướng nhà tôi.

Quỷ nhỏ áo đỏ lạnh lùng nhìn chúng tôi, tà khí trên người nó ngày càng nặng, áo liệm màu đỏ phát ra ánh sáng màu đỏ nhức mắt.

Diệp Thiếu Long vô ý quay lại thì nhìn thấy quỷ nhỏ áo đỏ, anh ta lập tức bị dọa mất mật: “Thầy ơi, nó nó...”

“Kệ nó, đi theo tôi!” Tôi ra lệnh.

Diệp Thiếu Long nghe thấy liền liều mạng muốn chạy theo tôi nhưng chân anh ta mềm nhũn, ngã rầm xuống đất một cái.

Mắt quỷ nhỏ áo đỏ trợn lên, rồi thét lên một tiếng tức giận, lập tức bổ nhào lên người anh ra, nó biến thành một luồng ánh sáng màu đỏ rồi tiến vào trong ấn đường của anh ta.

Tôi thở dài một tiếng, rồi bất lực buông lôi quyết ra.

Diệp Thiếu Long, không cứu được nữa rồi.

Một trận gió đêm lành lạnh thổi qua.

Đôi mắt của Diệp Thiếu Long vô hồn, thay vào đó là đôi mắt đầy oán hận. Anh ta lảo đảo bò dậy, lạnh lùng nhìn lôi, dùng giọng của trẻ con nói với tôi: “Song khế ước!”

Tôi nhíu mày: “Mày nói cái gì?”

“Song khế ước!” Nó hằn học nói: “Anh ta bắt buộc phải chết!”

“Song khế ước gì cơ? Ý mày là gì?” Tôi không hiểu.

“Mày chỉ nghe lời một phía của anh ta, mày chỉ là một đứa trẻ con!” Nó nhạo báng tôi: “Trần Phú… ông ta nói, xong việc… thì Dương Văn Quyên… sẽ làm máu tế của tao! Sau khi chết… Đường Tư Giai, phong ấn vào đá đen… làm… bùa thúc đẩy vận… của Diệp Thiếu Long!”

Tim tôi đập mạnh: “Mày nói là...” Nó giựt chiếc vòng từ cổ của Diệp Thiếu Long ra, run run đưa tôi xem, chiếc vòng đó có một viên đá màu đen rủ xuống.

“Đường Tư Giai… mệnh quý… sau khi chết bất đắc kỳ tử(*), thúc đẩy vận!” Nó là ma quỷ, oán khí quá nặng, thế nên chỉ có thể nói ngắt quãng, không nói được câu dài, chỉ có thể dùng từ một.

(*) Cái chết đột ngột, không vì nguyên nhân tự nhiên.

“Anh ta muốn… Đường Tư Giai… chết!” tôi sững sờ nhìn viên đá đen đó, vô thức nuốt nước bọt ực một cái.

Mệnh của Đường Tư Giai rất quý, nếu như chị bị trấn yểm dày vò tới chết thì sẽ thuộc loại chết bất đắc kỳ tử, sau khi chết tà khí xung thiên. Phong ấn chị vào trong chiếc vòng này rồi luyện thêm, làm thành bùa thúc đẩy vận, ít nhất cũng có thể giúp cho Diệp Thiếu Long và con cháu của anh ta phú quý trăm năm, sao tôi lại không nghĩ đến những điều này, sao tôi lại dễ dàng tin lời của anh ta chứ?

Quỷ nhỏ áo đỏ nói đúng, tôi là một đứa trẻ con, một tên mới bắt đầu làm việc, một đứa trẻ không có kinh nghiệm. Diệp Thiếu Long lảng tránh vấn đề chính, chỉ dùng vài câu đã lừa được tôi, suýt chút nữa vì anh ta mà gây sai lầm lớn.

Loại người này quá hiểm độc, thuộc loại người phạm vào mười tội ác không thể dung tha, quả thực anh ta chết không có gì đáng tiếc.

Tôi bất lực thở dài một hơi, hỏi đứa trẻ: “Mày nói song khế ước, nghĩa là giữa mày và Diệp Thiếu Long vẫn còn một khế ước?”

Đứa trẻ cười lạnh: “Lấy máu lập thề… qua cầu… rút ván… người bội ước… bắt buộc chết!”

“Anh ta và mày có khế ước gì?” Tôi hỏi.

“Bốn mươi năm… cúng máu… tao giúp anh ta… mê hoặc… người ngoại quốc… thăng quan… tiến chức” đứa trẻ này vì quá kích động nên toàn thân run lẩy bẩy, oán khí xung thiên, nói chuyện không được lưu loát: “Sau lưng… lại nhờ Trần Phú… xong việc… khiến tao… hồn xiêu phách tán!”

Tôi nhíu mày: “Sao mày biết?”

“Trần Phú… Trần Phú… Trần Phú!” Nó hung dữ đọc tên Trần Phú ba lần.

Tôi hiểu ra: “Anh ta và mày lập khế ước, mày giúp anh ta mê hoặc ông chủ của công ty cho anh ta thăng quan tiến chức, thay thế Đường Tư Giai. Sau khi thực hiện xong khế ước, anh ta ở sau lưng nói với Trần Phú, đợi khi làm xong mọi việc, sẽ đánh mày hồn xiêu phách tán, là như vậy đúng không?”

“Đúng!” Nó phẫn nộ hét lớn.

Tôi hỏi tiếp: “Trước đây mày không biết những thứ này, tối hôm qua sau khi tao phá bỏ phong ấn trên trấn vật, chính Trần Phú đã nói hết cho mày biết, đúng không?”

“Đúng!” Nó gầm lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK