Mấy ngày trước ở mộ tổ Đường gia, tôi vì đối phó với sát linh áo đỏ, trước dùng phù Khí Tu, sau lại dùng đến thần, không lâu sau liền ngất đi. Khi tỉnh dậy, đầu đau như muốn nứt, thiếu điều bóp nát tay Đường Tư Giai.
Hôm nay vừa dùng phù An Thần, lại dùng phù Ngũ Lôi Trấn Linh, so về tiêu hao nội công, hai lần cũng không khác biệt lắm, nhưng tôi lại không ngất đi, hôm nay mà đầu cũng đau nhẹ hơn.
Cái này có phải đang chứng minh, nội công càng dùng càng mạnh lên, càng dùng càng tinh thuần?
Nếu là như vậy, khó chịu một chút cũng đáng.
Suy nghĩ một lúc, tôi đột nhiên thấy trời đất quay cuồng, một cỗ huyết khí chợt dâng lên.
"Dừng xe!" Tôi vội vàng nói.
Đường Tư Giai sợ hết hồn, vội vàng dừng lại: "Thầy, sao thế?"
Tôi không có thời gian giải thích, mở cửa xe lăn xuống, oa một tiếng, phun ra một búng máu lạnh như băng.
Đường Tư Giai vội vàng xuống xe, chạy tới ôm lấy tôi: "Thầy! Thầy!"
Trước mặt tôi một màu như đỏ máu, ngực đau nhói từng cơn, thở hổn hển.
"Thầy bị sao thế? Bị sao thế này?" Đường Tư Giai sợ quá khóc lên: "Thầy, thầy..."
Thật lâu sau tôi mới hồi lại, chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, nhưng đầu không đau nữa. Xem ra búng máu này nên sớm phun ra mới phải. Sớm biết thì cần gì chịu cái khổ này.
Tôi gắng sức ngồi dậy từ ngực chị, lau máu bên miệng, cười một tiếng với chị: "Không sao, phun ra là được."
Chị chảy nước mắt ôm tôi vào lòng, lớn tiếng khóc.
Tôi ngẩn ra: "Ai, chị..."
"Thầy dọa chết tôi rồi!" Chị khóc nói: "Tôi cho là thầy..."
Chị lại ôm chặt hơn.
Lúc này tôi thấy, trên người chị thật ấm áp.
Hai nhân viên an ninh nghe thấy tiếng khóc, vội chạy tới, một người còn vừa chạy vừa nói trong bộ đàm: "Bãi đỗ xe số 9 xảy ra chuyện, nhanh tới tiếp viện! Mau!"
Bọn họ chạy đến bên chúng tôi, hỏi: "Tiểu thư, có chuyện gì rồi?"
Đường Tư Giai thấy có người tới, lúc này mới dừng khóc, lau nước mắt, đỡ tôi đứng dậy, nói với hai người kia: "Không sao, em trai tôi mới hộc máu, tôi sợ quá mới khóc..."
"Có cần gọi cấp cứu không?" Nhân viên an ninh hỏi.
"Không cần, chúng tôi có xe, cảm ơn các anh." Chị nuốt nước mắt đỡ tôi lên xe, đóng cửa xe lại, lại nói xin lỗi với an ninh, lại mở cửa xe lần nữa, tiếp tục lái xe đi.
Hai nhân viên an ninh thở phào nhẹ nhõm, một người lại cầm bộ đàm lên: "Tình huống giải quyết xong, không cần tới."
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của họ, chúng tôi chậm rãi ra khỏi bãi đậu xe, rời khỏi tiểu khu.
"Chị mới nói, tôi là em trai chị?" Tôi nhìn Đường Tư Giai.
Trên lông mi Đường Tư Giai còn đọng nước, thấy tôi hỏi vậy, chị đỏ mặt, vội vàng nói: "Tôi không có ý đó, tôi sợ nói thật hai người kia lại hỏi nọ kia, cho nên mới..." Tôi cười nhạt: "Tốt lắm, chị gọi tôi là em trai, nghe còn thoải mái hơn cả gọi tôi là thầy, sau này cứ gọi vậy đi."
"A?" Chị sửng sốt.
Tôi nhắm mắt lại, thờ phào nhẹ nhõm: "Hôm đó em từng nói, sau này đừng gọi em là thầy, gọi em là Ngô Tranh. Bắt đầu từ giờ, đổi như thế đi."
"Thầy nghiêm túc sao?" Chị hỏi.
"Cũng đừng ngài." Tôi nói: "Chị không cần người bạn là em sao? Như vừa rồi, em thấy rất tốt, chuyện này cứ quyết định như vậy đi."
Chị không lên tiếng, sững sờ nhìn tôi.
Tôi nhìn lại chị: "Hử?"
Trên gương mặt chị lộ ra tia vui mừng, gật gật đầu: "Ừ!"
Tôi cũng cười, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, tiếp tục nghĩ ngơi.
Trên đường về nhà, Đường Tư Giai lái xe rất êm.
Tôi vừa nghỉ ngơi, vừa nghĩ chuyện Ngọc Khôi Tiên, càng nghĩ càng đau đầu. Bởi vì vật này quá đặc biệt, quả thât nghĩ không ra cách đối phó với nó, nghĩ mãi cũng không biết phải làm sao, mờ mịt một mảng.
Kiểu mờ mịt này, nhất định không phải cảm giác an toàn, tôi không thích cảm giác này.
Không biết từ lúc nào, chúng tôi đã đến nơi.
Đường Tư Giai đỗ xe, mở cửa xuống xe, lại giúp tôi mở cửa, đỡ tôi xuống xe, lên tầng.
Tôi thử tự đi, nhưng trên người một chút khí lực cũng không có, thậm chí còn thấy vô cùng lạnh. Không còn cách nào, không thể làm khác đành để chị cực khổ.
Về đến nhà, tôi rửa mặt, sau đó để chị đỡ tôi lên giường, đắp chăn lên.
Đường Tư Giai cho tôi một cốc nước nóng, ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi uống.
Sau khi uống xong, cả người mới thấy ấm áp chút ít.
Nhìn tôi uống xong, chị nhận lấy cốc, lại cầm tới khăn lông ấm cho tôi lau tay.
Động tác của chị êm ái, vô cùng tỉ mỉ, trên người nhàn nhạt mùi nước hoa, bất giác khiến người ta say mê.
"Thầy..."
"Chị lại quên rồi?" Tôi nhắc nhở chị.
Chị có chút ngượng ngùng, hỏi tôi: "Buổi tối liệu em còn nhức đầu không?"
"Còn." Tôi nhàn nhạt nói.
"Vậy tôi không đi, ở lại chăm sóc cậu." Chị nói.
“Không cần, em ngủ một giấc là ổn." Tôi nói.
"Cứ quyết định như vậy đi." Chị vẫn giữ vững ý định.
Tôi muốn nói không cần, nhưng lời đến miệng, lại nhịn lại.