• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Phi cảm thấy rất đau đớn, tối ngày hôm đó cô ấy gọi tôi ra sân vận động, khóc lóc kể với tôi rằng tên đó đã chia tay với cô ấy. Lý Phi khóc như mưa ôm lấy đôi chân của mình, đôi vai khẽ run run. Ngay lúc đó, cô ấy đột nhiên nói một câu: “Cũng may là tớ vẫn chưa bị anh ta lừa, ít nhất là tớ vẫn còn trong trắng...”

Lập tức dường như có sấm sét đánh ngay trên đỉnh đầu tôi, tựa như bị người khác cầm dao từ đằng sau đâm xuyên qua tâm can tôi vậy.

Lý Phi đang ra hiệu ngầm cho tôi biết, nếu như là người khác nghe được câu nói này sẽ rất vui mừng cho Lý Phi. Nhưng tôi không phải họ, sau khi nghe được câu này thì tôi có thể hiểu được Lý Phi đã bị tên đó...

Thấy tôi không nói gì, cô ấy liền quay đầu lại dè dặt nhìn tôi: “Ngô Tranh, cậu... bị sao vậy?”

Tôi không biết nên nói gì, bởi vì trong đầu tôi vô cùng trống rỗng.

Trầm mặc trong giây lát sau đó tôi nở một nụ cười miễn cưỡng: “Không... không sao cả...”

“Cậu không tin tớ à?” Cô ấy hỏi.

“Tớ... tin...” Tôi dối lòng.

Cô ấy cũng không biết nên nói gì, bầu không khí trở nên ngại ngùng. Sau khi trầm ngâm vài phút, tôi liền đứng dậy: “Cậu đừng buồn nữa, để tớ đưa cậu về nhé.” Cô ấy không nói gì, chỉ gật đầu.

Tôi đưa cô ấy đến dưới tòa ký túc xá, cô ấy quay người lại nói với tôi: “Ngô Tranh, cậu tin tớ đi, thật sự tớ và Trương Nghị chưa có chuyện gì!” Tôi cũng muốn tin cô ấy, nhưng mà....

Giây phút đó, tôi thực sự hy vọng mình không hiểu thuật số.

Sau đó cô ấy quay đi lên tầng.

Tôi rời trường học phóng chiếc xe đạp như bay trên đường trở về nhà của tôi. Sau khi vào khu chung cư, tôi đến siêu thị mua rất nhiều rượu mang về nhà, một mình uống cho tới sáng. Mối tình đầu của tôi trôi qua như thế đấy.

Trong hai năm sau đó, Lý Phi đã thay rất nhiều bạn trai, còn tôi cứ thế bặt vô âm tín, không thích ai và cũng không được ai thích, cứ như vậy cho tới khi tốt nghiệp.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Lý Phi đã thi đỗ và đang học ở trường đại học Khoa Học Kỹ Thuật Bắc Kinh. Còn tôi thì không tham gia thi đại học, bởi vì tôi biết, tôi không có mệnh học đại học. Đọc sách nhiều như vậy cũng đủ dùng, cũng đủ biết rồi.

Ngày nhận được giấy thông báo, Lý Phi có gọi điện nói muốn gặp tôi và cùng nhau ăn bữa cơm. Tôi do dự một chút sau đó tìm cớ từ chối cô ấy.

Tôi không hiểu thuật đọc tâm nhưng tôi hiểu được thần sắc của con người, ánh mắt cô ấy từng nhìn tôi có ý muốn nói với tôi rằng mặc dù cô ấy đã thay mấy người bạn trai nhưng trong tận sâu đáy lòng cô ấy vẫn luôn dành vị trí cho tôi. Chỉ là cô ấy thấy con người tôi quá tẻ nhạt, kiệm lời, không ai có thể biết được chính xác tâm tư của tôi, hơn nữa đối với tín hiệu ngầm của cô ấy thì tôi vẫn luôn không có hồi âm tích cực nào.

Câu nói đó nên nói như thế nào, cắt không đứt, lý lẽ cũng không rõ ràng. Lý Phi muốn trước khi bước vào cuộc sống đại học kết thúc hẳn với tôi. Nhưng đối với tôi, điều này đã không có ý nghĩ gì nữa rồi.

Tối ngày hôm đó tôi đã uống rất nhiều rượu, uống say mèm.

Sau khi không đi học nữa tôi trở thành người chỉ thích ru rú trong nhà, mỗi ngày ngoài việc ăn cơm, đi bộ thì tôi dành toàn bộ thời gian còn lại để nghiên cứu bí thuật của Ngô gia. Bởi vì không có cơ hội thực tế vì vậy tôi muốn tìm đủ mọi cách để nghiệm chứng. Ví dụ như bói thời tiết, xem lúc nào trời sẽ mưa, khi nào trời sẽ tạnh. Ngoài ra tôi còn mua ít hoa quả mang về nhà sau đó luyện các đồ vật bày trận pháp và dùng hoa quả để thử nghiệm kết quả của trận pháp.

Những ngày như vậy đã trôi qua hơn một tháng, hậu nhân của nhà họ Lâm cũng đã đến.

Ngày hôm đó tôi đang nghiên cứu tác dụng thúc đẩy tốc độ thối rữa quả táo của vị Lục Sát(*) thì đột nhiên có tiếng chuông cửa. Tôi mở cửa ra xem thì bên ngoài có một cô gái chạc tuổi tôi. Cô ấy mặc chiếc áo phông màu trắng phối thêm một chiếc quần bò xanh nhạt, mái tóc suôn mượt ngang vai, khí chất thanh thoát đơn thuần, cô ấy xinh đẹp vô cùng, đặc biệt là đôi mắt to long lanh như nước đẹp mê hồn.

(*) Lục Sát là một phương vị hung trong phong thủy.

Tôi nhìn ngây ra một lúc: “Cậu là...”

“Xin chào, tớ tên là Lâm Hạ.” Cô ấy nhìn tôi nở nụ cười: “Ông nội tớ bảo tớ đến đây tìm Ngô Tranh cháu của Ngô Tứ gia, xin hỏi cậu ấy có nhà không?”

Thần trí của tôi đã quay lại: “ À, có, chính là tớ đây.”

“Vậy thì tốt quá rồi.” Lâm Hạ chìa tay về phía tôi: “Rất vui được gặp cậu!”

Tôi không bắt tay với cô ấy: “Cậu vào đây đi.”

Cô ấy có chút ngượng ngùng, nhưng không mất đi phong độ, mỉm cười một cái: “Ừ.”

Tôi đưa cô ấy đến phòng khách và đưa cho một lon coca, sau đó tôi quay về phòng ngủ mở chiếc rương lấy ra hai túi vải đỏ.

Ông nội đã từng nói để cho tôi tự chọn lấy một túi. Nhưng cái nào tôi cũng không muốn đưa cho cô ấy. Nhưng mà tôi không thể không nghe lời ông nội, thế nên tôi đã tùy ý chọn lấy một túi để lên giường, túi còn lại tôi để lại trong rương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK