Thổ hào ở bên ngoài nói hết lời tốt đẹp, cuối cùng nhìn thấy tôi cũng không nói gì nữa, anh ta chỉ thở dài bất lực sau đó rời đi.
Trong lòng tôi nghĩ, sao ông lại họ Triệu, sao không phải họ Đường chứ?
Haizzzz...
Triệu thổ hào là một tín hiệu, từ sau khi anh ta đến thì bên ngoài phòng của tôi trở nên rất ồn ào, mỗi ngày đều có các loại người đến gõ cửa, xin tôi giúp đỡ, thậm chí có người gặp mặt tôi trực tiếp dúi phong bì hàng vạn tệ vào tay tôi.
Đương nhiên là tôi không nhận, bởi vì tôi phải hỏi rõ đối phương mang họ gì?
Triệu Tiền Tôn Lý, Châu Ngô Trịnh Vương, Phùng Trần Chư Vệ, Tưởng Thẩm Hàn Dương, Chu Tần Uông Hứa, Hà Lữ Thi Trương, Khổng Thảo Nghiêm Hóa, Kim Ngụy Đào Khương, Thích Tạ Trâu Du....dù sao những ngày này hầu như trăm họ đã đến đây rồi, duy chỉ họ Đường thì không.
Mẹ kiếp tôi sắp phát điên rồi.
Gấp phát điên, cũng đói phát điên rồi.
Thời gian trôi đi từng ngày, một ngày một bữa thế nào, tôi cũng không thể chịu được thêm nữa rồi, trên người tôi chỉ còn đúng hơn hai tệ, cũng chẳng còn tiền để trả phí điện thoại.
Nghèo phát điên rồi, thật sự không còn cách nào khác, tôi miễn cưỡng gọi điện cho Lý Phi, hỏi xem cô ấy có thể cho tôi vay ít tiền mặt không.
Lý Phi không nói nhiều, tắt điện thoại, phi ngay đến nhà tôi, nhìn thấy tôi đói đến nỗi da bọc xương, cô ấy đau lòng mà òa khóc.
“Cậu khóc gì chứ?” Tôi cười ngượng ngùng: “Gần đây, tớ giảm cân đấy...”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cậu?” Cô ấy nhìn tôi đầy thương xót: “Sao lại thành như thế này?”
“Hết tiền rồi...” Tôi cười khổ.
Cô ấy lau nước mắt, từ trong ví rút ra một xấp tiền đưa cho tôi: “Cậu dùng tạm đi, mấy ngày nữa tớ sẽ đưa thêm cho cậu.”
“Tớ không dùng nhiều thế đâu.”
“Cậu cầm lấy đi!”
Mặt tôi đỏ ửng, tay cầm lấy tiền: “Sau này tớ sẽ trả cho cậu gấp đôi.”
“Ai cần cậu trả tớ?” Cô ấy lôi tôi ra bên ngoài.
“Đi đâu vậy?” Tôi hỏi.
“Dẫn cậu đi ăn cơm!”
“Này...” Tôi muốn nói không cần, nhưng cơ thể tôi rất thành thực: “Được...”
Lúc xuống tầng, chân của tôi đã mềm nhũn ra rồi.
Lý Phi đỡ tôi đến một quán vịt quay trên đoạn đường của khu chung cư, gọi thêm vài món, một bát bánh canh. Cô ấy cũng không dám để tôi một lúc ăn quá nhiều, sợ tôi bị căng bụng.
Tôi không còn quan tâm đến hình tượng nữa, sau khi thức ăn được mang lên, tôi ăn ngấu ăn nghiến.
Lý Phi giấu nước mắt, đau lòng nhìn tôi, không ngừng gắp thức ăn cho tôi.
Đang ăn thì có một cô gái tóc ngắn bước vào, đằng sau dẫn theo một người đàn ông.
Tôi đưa mắt nhìn, lại là Triệu thổ hào đó.
“Ai dô không sai, em họ, cậu ta ở đó! Chính là cậu ta!” Triệu thổ hào chỉ vào tôi.
Cô gái tóc ngắn nhíu mày nhìn Triệu thổ hào, ánh mắt dường nhưng không dám tin.
“Haizz thật sự là cậu ta! Cháu của Ngô Tứ gia đã lớn như thế này rồi!” Triệu thổ hào nói vội.
Cô gái nghe thấy liền đi nhanh đến cạnh tôi, chìa tay về phía tôi : “Xin chào, tôi tên là Đường Tư Giai...”
Đôi tay run run khiến tôi đánh rơi cả đôi đũa.
Cuối cùng người của Đường gia cũng đến.
Thực ra người của Đường gia sớm đã xuất hiện rồi, chỉ là do tôi hiểu nhầm mà thôi.
Sau khi ăn cơm xong, tôi lên xe của Đường Tư Giai.
Lý Phi nhìn tôi đi xa dần, giây phút đó, vẻ mặt cô ấy tĩnh lại, dường như cô ấy đã biết chút gì đó, biết tôi là người như thế nào.
Năm nay Đường Tư Giai hai mươi lăm tuổi, là người tổng phụ trách khu đại Trung Hoa của công ty Khoa Học Kỹ Thuật xuyên quốc gia nổi tiếng, chị vẫn còn trẻ, điểm mấu chốt là rất đẹp, đặc biệt phần cơ thể đẹp mê người.
Trên đường, chị kể cho tôi nghe chuyện của mẹ chị.
“Mẹ của tôi bị trúng tà, bị một quỷ nữ đi theo.” Chị nói: “Con quỷ này càn quấy ghê gớm, chúng tôi đã tìm rất nhiều người về đuổi tà nhưng không thể diệt trừ tận gốc.”
“Tại sao không diệt trừ được tận gốc?” Tôi hỏi.
“Lúc đó cũng có linh nghiệm, nhưng không quá hai ngày thì con quỷ đó lại quay lại, sau đó chúng tôi lại phải đi tìm người đuổi tà, nhưng những phương pháp của ông ta không còn linh nghiệm nữa.” Chị kể: “Con quỷ đó giống như có tính kháng thuốc vậy, người chúng tôi tìm về càng nhiều thì con quỷ đó càng trở nên lợi hại. Sau khi bị dày vò vài lần như vậy, sức khỏe của mẹ tôi ngày càng yếu. Sau này không còn cách nào khác, tôi đã tiêu tốn rất nhiều tiền, nhờ bạn bè giới thiệu và chúng tôi đến cầu cứu một đạo trưởng ở ẩn ở Tây Sơn xuất núi. Nhưng vị đạo sĩ đó nói, ông ấy không giải quyết được chuyện này, sau đó ông ấy đưa cho tôi địa chỉ của thầy và bảo tôi đến tìm thầy. Nhưng ngày hôm đó mẹ tôi bị phát tác rất nghiêm trọng, tôi không thể rời khỏi bà ấy thế nên tôi đã nhờ anh họ đi thay, nhưng anh họ quay về và nói anh ấy đã nói hết lời hay ý đẹp rồi nhưng thầy không lo chuyện này...”
Khóe mắt chị ấy ửng đỏ, giọng nói nghẹn đi.
Tôi có chút ngượng ngùng, mặt ửng lên như phát sốt, trong lòng nghĩ sao tôi có thể biết được anh ta là anh họ của chị cơ chứ? Nếu như biết được thì tôi cũng không chịu đói mấy ngày nay rồi.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng biểu hiện bên ngoài rất bình tĩnh, thấy chị khóc, tôi liền rút một tờ giấy trong hộp giấy đưa cho chị.