… Tiếng đọc sách vang vọng kia, phảng phất như truyền đến từ thượng cổ, xuyên qua dòng sông thời gian, xuyên qua tro bụi rách nát, lưu lạc vào thời đại này, phát ra hào quang sáng chói. Nhóm văn nhân sao có thể không rơi lệ? Nhất thời, nước mắt chảy giàn dụa, phảng phất như trở lại mấy vạn năm trước, khi đó bọn họ cũng có khí phách thư sinh, chỉ điểm giang sơn! Nhưng dị tượng ở trong bầu trời này cũng không bởi vì nước mắt của bọn họ mà dừng, bên trong cột...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.