Tiểu Thúy cũng là một người lương thiện, nói. “Đây là điều đương nhiên, cứu một mạng người, coi như là tích đức.” Nghe thấy lời này. Sắc mặt Phương Thanh Tuyết có chút thay đổi. Vốn dĩ trong đôi mắt đã tê dại, cũng nhiều thêm một tia ánh sáng. Tuy không muốn thưa nhận, nhưng lúc này, Phương Thanh Tuyết đúng là có chút cảm động. Loại cảm động này, khiến cho nàng ta không ngờ đến được. Ở trong mắt của Phươn Thanh Tuyết, người như Trần Đại Sơn là cái gì? Nói trực tiếp một chút,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.