“Đây chính là nơi tiếp theo mà ngươi phải đi.” Phương Thanh Tuyết nhìn cũng không nhìn. Bây giờ, nàng ta đã mất đi hy vọng sống tiếp. Phương Thanh Tuyết giống như là xác sống biết đi vậy, phảng phất như đã mất đi tình cảm của con người, mặc kệ cho Bùi Ngữ Hàm nắn bóp. “Còn nhớ những lời lúc trước ta nói với ngươi không? Có lẽ ngươi có thể tìm được ý nghĩa tiếp tục sống ở đây.” Bùi Ngữ Hàm không nói nhiều cái gì, một tay túm lấy Phương Thanh Tuyết, trực tiếp...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.