Bùi Ngữ Hàm gật đầu, nói một cách thờ ơ. “Là ta.” Giây tiếp theo, Phương Thanh Tuyết giống như con chó hoang phát điên vậy, gầm lên rồi muốn lao đến vồ. Nàng ta giật mạnh gông xiềng và xiềng xích kêu lạch cạch. Nhưng Bùi Ngữ Hàm chỉ dùng một ngón tay, đã khiến cho nàng ta không động đậy được nữa. Trong chớp mắt nàng ta ý thức được, Bùi Ngữ Hàm là cường giả mạnh hơn nàng ta rất nhiều. “Ta và ngươi không oán không thù, vì sao ngươi lại hại ta?” Phương Thanh Tuyết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.