Trong lúc nói, trong lòng bàn tay Hoàng Nghiên xuất hiện một ngọn lửa. Trực tiếp đốt lệnh bài thành tro. Đồng tử Phương Thanh Tuyết giãn ra, nhìn lệnh bài của mình bị đốt thành tro. Đây là dấu vết cuối cùng chứng minh nàng ta từng thuộc về Tiên Môn. Nhưng mà bây giờ, cũng không còn nữa. “Ha ha ha, Tiên Môn! Hóa ra đây mới là Tiên Môn… Tiên Môn!!” “Ha ha ha.” Phương Thanh Tuyết khó khăn bò dậy, nhìn lên trời cười lớn. Giống như một kẻ điên vậy, loạng choạng đi xa. Phương...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.