Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên ở phía sau Diệp Ninh. “Các ngươi tìm ta?” Một bàn tay, chậm rãi đặt ở trên vai Diệp Ninh. Thân thể Diệp Ninh run lên, quay đầu lại nhìn, lại sững người. Là ngươi!? Người đến chính là Nam Cung Lương Nhân. Hắn ta vẫn là dáng vẻ như lúc trước, đầu tóc rối bù, bẩn thỉu, quần áo rách rưới, trên người phát ra mùi hôi thối thoang thoảng. Nhìn thấp hèn như kẻ ăn mày, rất khó có người cảm thấy đây là...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.