Hắn kích động rơi lệ, bản thân mình là ai, vinh hạnh ba đời, thế mà lại có thể nhìn thấy một màn vĩ đại này xảy ra! Điều này khiến hắn có một loại cảm giác cho dù lúc này chết, vậy thì đời này của hắn sống cũng đáng rồi. “Đừng ồn!” Liễu Tam Nguyên khẽ quát một tiếng, ngay sau đó run rẩy nói. “Diệp huynh, mời tiếp tục.” Hắn sợ người ngoài quấy đầy đến Diệp Ninh. Diệp Ninh không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, hắn tiếp tục đặt bút. “Chợt có ý muốn tùy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.