Viên Phương rất muốn hỏi, lẽ nào đầu óc ngươi có bệnh? “Không phải chứ?” Trong lòng Diệp Ninh lại gào khóc. Đến rồi đến rồi! Loại cảm giác quen thuộc đó! Vì sao mệnh của ta lại khổ như thế, vẫn luôn khiến ta gặp phải loại chuyện này. Trực giác nói với hắn, lần này hắn muốn chết, sợ rằng có chút khó rồi. Hắn đã quen thất bại rồi, lại lần nữa ngửi thấy mùi thất bại. Mà Bùi Ngữ Hàm lại mím mím đôi môi đỏ mọng, khoanh hai tay, một bộ dáng vẻ xem kịch...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.