Cô Tuyệt cười nhẹ một tiếng, vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Phương Thanh Tuyết, cười nói. “Ngốc, lời nói này của con là đạo lý gì vậy, bí mật là vi sư nói với con, nếu như muốn trách phạt, vậy thì cũng nên trách phạt vi sư mới đúng, có liên quan gì đến con chứ?” “Hơn nữa, con cũng không phải người ngoài, con là đệ tử của Cô Tuyệt ta, cho dù biết rồi, thì cũng làm sao?” “Lẽ nào đệ tử của Cô Tuyệt ta, còn bán đứng Tiên Môn sao? Nực cười!”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.