Huy Vương thở dài, hắn ta thể hiện rất ngưỡng mộ Diệp Ninh. “Bạn của đệ là một ma tu.” Diệp Ninh nói. “Ma tu? Thảo nào dám mắng Tiên Môn, thảo nào.” Huy Vương dừng lại một chút, nhưng cũng bừng tỉnh. Hắn ta khác với người thường, sẽ không bởi vì nghe thấy ma tu mà lộ ra vẻ ghét bỏ. Bởi vì ở trong mắt của hắn ta, ma tu so với Tiên Môn đáng yêu hơn nhiều, ít nhất ma tu không có bức hại hắn ta. Khó khăn của hắn ta, đến từ Tiên Môn....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.