Mục lục
TÔI VÀ KHÁCH TRỌ NỮ 23 TUỔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thảo nào ngày trước Lê Mỹ Gia vẫn luôn ở nước ngoài, sau khi về nước cũng phải dọn ra khỏi nhà họ Lê. Ngày ngày đối mặt với bộ mặt giả tạo của Tiền Thái Ngọc, sợ là ngay cả ăn cơm cũng cảm thấy buồn nôn.



Dì Liên đang ở trong phòng bếp để mắt tới đầu bếp làm bữa trưa, thấy Lê Mỹ Gia đi vào thì nói: "Trưa nay đã làm rất nhiều món con thích ăn, uống chén tổ yến lót dạ trước đi."



Khi đối diện với dì Liên, Lê Mỹ Gia lại nở nụ cười vui vẻ: "Được, vậy con chỉ uống một chén nhỏ thôi, nếu không thì lấy bụng đâu để ăn cơm trưa dì đã đặc biệt chuẩn bị cho con."



“Vậy thì uống một chén nhỏ trước, lát nữa lúc đi dì Liên sẽ cho vào phích giữ nhiệt cho con mang theo.” Vừa nói, Dì Liên đã múc hai bát tổ yến đầy.



Lê Mỹ Gia và Hoàng Tử Hiên đang uống tổ yến bên này, Lê Long Phi bên kia đã bóc trần thân phận của Hoàng Tử Hiên.



"Chủ nhà? Tài xế?" Tôn Nhất Hoa nghe xong có chút mơ hồ.



“Ừ, Hoàng Tử Hiên là chủ cho thuê nhà của chị tôi, nhưng chị tôi cũng là chủ của Hoàng Tử Hiên. Bọn họ mới quen nhau hai ngày, sao có thể là bạn trai và bạn gái của nhau chứ. Nhất Hoa, anh cứ yêu tâm, chị tôi vốn sẽ không để mắt đến loại nghèo nàn như gã Hoàng Tử Hiên.” Lê Long Phi vỗ ngực đảm bảo.



Tôn Nhất Hoa ngẫm lại, với tính cách lạnh lùng, cao ngạo của Lê Mỹ Gia, có lẽ sẽ không dễ dàng kết giao bạn trai, mà còn bỏ qua không chọn một người có điều kiện tốt như mình, nhất quyết chọn một kẻ nghèo mạt, trừ khi đầu bị cửa đụng trúng.



"Con bé Mỹ Gia này đúng thật là quá nghịch ngợm, vậy mà lại đùa giỡn với chúng ta một chuyện lớn như vậy. May mà Long Phi biết sự thật của sự việc, nếu không đúng thật là đã bị nó lừa."



Tiền Thái Ngọc nhẹ giọng cười nói, đồng thời nháy mắt với con trai mình.



Lê Long Phi hiểu ý, lập tức nói: "Đó là đương nhiên, chị ấy muốn ra ngoài sống, hai người lại cản không được. Vậy thì con nhất định phải biết chị ấy sống ở đâu và tiếp xúc với những ai, nếu không một cô gái như chị ấy không an toàn biết bao."



Nghe vậy, trong mắt Hoàng Hùng Vĩ quả nhiên lộ ra nụ cười vui mừng: "Chị con không hiểu chuyện, tủi thân cho con rồi. Xe đụng có nghiêm trọng không? Còn lái được không? Nếu không được, ba sẽ đền cho con một chiếc khác."



Vẻ mặt Lê Long Phi vui mừng, muốn mở miệng đồng ý, nhưng Tiền Thái Ngọc vượt lên nói trước: "Chắc chắn là không nghiêm trọng, hai chị em đùa vui thì có thể đụng tới mức nào được chứ. Đem xe đi sửa chữa là được rồi, đừng lãng phí số tiền kia."



“Đúng vậy ba, con đã thông báo cho công ty bảo hiểm rồi.” Lê Long Phi nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tiền Thái Ngọc, buộc lòng phải nói trái ý mình.



Tinh thần tiết kiệm của hai mẹ con làm Hoàng Hùng Vĩ càng thêm vui mừng, ông gật đầu nhìn Tôn Nhất Hoa: "Nhất Hoa, thật ngại quá, đã làm cháu chê cười."



“Sao có thể. Bác Đỗ, cháu biết Mỹ Gia chỉ đang lấy Hoàng Tử Hiên đó làm lá chắn. Cháu sẽ không để ý đâu.” Tôn Nhất Hoa nói một cách giả dối.



"Vậy thì tốt vậy thì tốt. Bác rất thích cháu, ngoại trừ cháu ra, bác sẽ không chấp nhận bất kỳ ai khác làm con rể." Hoàng Hùng Vĩ nói.



“Cảm ơn sự yêu thích của bác trai.” Tôn Nhất Hoa nói lời nịnh nọt.



Tuy rằng giọng nói của họ trong phòng khách nhỏ, cách phòng ăn cũng xa. Nhưng Hoàng Tử Hiên là người tu võ, tai vốn thính hơn người bình thường, hiển nhiên nghe rõ mồn một những lời này. Anh không khỏi có chút đau lòng cho Lê Mỹ Gia, cả gia đình đều đang tính toán cô, còn cô chỉ có thể cố gắng khiến bản thân trở nên mạnh mẽ mới có thể tự bảo vệ mình.



Vào bữa trưa, vì biết được Hoàng Tử Hiên không phải bạn trai của Lê Mỹ Gia, thái độ của mọi người đối với anh lại thay đổi. Hoàng Hùng Vĩ không còn quan tâm đến sự tồn tại của Hoàng Tử Hiên, mẹ con Tiền Thái Ngọc thì vẫn nhìn Hoàng Tử Hiên bằng ánh mắt căm thù. Suy cho cùng, nếu hôm qua không có anh thì hôm nay Lê Mỹ Gia đã là người chết.



Về phần Tôn Nhất Hoa, tất nhiên cũng tràn đầy thái độ thù địch đối với Hoàng Tử Hiên. Ngay cả khi họ không phải là quan hệ bạn trai và bạn gái, nhưng việc sống chung dưới một mái nhà vẫn khiến anh ta vô cùng ước ao và ghen tị.



Ngược lại, Hoàng Tử Hiên không chút để ý đến ánh mắt muốn giết chết mình của những người này, Nhất Hoa cơm phần mình, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Lê Mỹ Gia, ngược lại còn lễ độ hơn Tôn Nhất Hoa gấp nhiều lần.



“Mỹ Gia, chiều nay em có kế hoạch gì không?” Tôn Nhất Hoa hỏi Lê Mỹ Gia lúc sắp ăn xong.



“Có chuyện gì không?” Lê Mỹ Gia thờ ơ hỏi lại.



“Quả thật cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là hỏi em chiều nay có muốn cùng đi đánh bóng chày không.” Tôn Nhất Hoa nói xong thì tạm ngừng lại, giống như sợ Lê Mỹ Gia từ chối, lập tức nói thêm:



“Chiều nay chủ tịch ngân hàng Hoa Hạ cũng tới. Con người ông ấy không có sở thích gì, chỉ thích đánh bóng chày."



Ngân hàng Hoa Hạ là ngân hàng mà Lê Mỹ Gia phải tranh giành hợp tác lần này. Cho đến giờ, Lê Mỹ Gia vẫn chưa tiếp xúc được với chủ tịch Trịnh Dũng Hạo của họ. Kể từ khi đấu thầu thành công vào hôm qua, cô đang suy nghĩ làm thế nào để tiếp cận Trịnh Dũng Hạo. Bây giờ Tôn Nhất Hoa muốn dâng cơ hội này cho cô, vậy thì cô cũng không ngại lợi dụng anh ta.



“Có thời gian đi cùng em không?” Mặc dù trong lòng Lê Mỹ Gia đã có tính toán, nhưng vẫn cố ý hỏi Hoàng Tử Hiên trước.



“Đương nhiên, nhưng em chỉ có thể làm khán giả.” Hoàng Tử Hiên cười dịu dàng với cô.



Lê Mỹ Gia cũng mỉm cười đáp lại: "Ừm, em không chơi, chỉ đi xem."



Chuyện đã được quyết định như vậy, sau bữa trưa thì nghỉ ngơi một chút, sau đó Lê Mỹ Gia, Hoàng Tử Hiên, Tôn Nhất Hoa và Lê Long Phi rời khỏi nhà họ Lê.



Hoàng Tử Hiên lái chiếc xe bị hỏng nhỏ của mình theo sau xe của Tôn Nhất Hoa, một giờ sau thì đến nơi, một sân vận động ngoài trời cỡ lớn. Nghe nói đây là sân vận động ngoài trời lớn nhất Long Thành, một số sân vận động có diện tích lớn như gôn, bóng chày, bóng đá đều có ở đây.



Tôn Nhất Hoa chắc là khách quen ở đây, anh ta vừa bước xuống xe đã có người tới chào đón: "Cậu Tôn, chủ tịch Trịnh đã đợi cậu lâu rồi, lúc này đã tự mình chơi trước rồi."



Tôn Nhất Hoa gật đầu: "Dẫn chúng tôi đến đó đi."



Dưới sự dẫn dắt của nhân viên, bốn người ngồi lên một chiếc xe tham quan, không bao lâu đã đi vào một khu vực, từ xa đã nhìn thấy có người đang chơi bóng trên sân, có vẻ như đang là một khoảnh khắc tuyệt vời.



Khi chiếc xe tham quan dừng lại, một cầu thủ chạy vừa chạy về đến gôn nhà thì nghe thấy tiếng reo hò của các thành viên khác trong đội: “Đội trưởng giỏi quá”



“Haha, chủ tịch Trịnh, thân thủ của anh tốt thật, chỉ trong chốc lát đã loại hết đội viên của đội tôi.” Tôn Nhất Hoa nhảy ra khỏi xe và đi về phía cầu thủ chạy.



Trịnh Dũng Hạo tháo mũ bảo hộ trên đầu xuống, nhìn về phía Tôn Nhất Hoa cười nói: "Tôi có chạy giỏi đến đâu cũng không bằng cậu, thừa lúc cậu không có ở trong sân, tôi thể hiện một chút oai phong trước, haha."



“Chủ tịch Trịnh quá khen rồi, tôi cũng chỉ là còn trẻ thể lực tốt hơn một chút thôi.” Mặc dù Tôn Nhất Hoa nói một cách khiêm tốn, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ kiêu ngạo.



Chủ tịch Trịnh xua tay: "Già rồi, không sánh bằng đám người trẻ các cậu."



Tôn Nhất Hoa cười haha, chỉ vào Lê Mỹ Gia giới thiệu: "Chủ tịch Trịnh, giới thiệu với anh, đây là cô cả của Tập đoàn Thịnh Thế, Lê Mỹ Gia, hiện là tổng giám đốc công ty Khoa học Kỹ thuật Thịnh Thế."



Nói xong anh ta lược qua Hoàng Tử Hiên và giới thiệu Lê Long Phi: "Đây là cậu cả của Tập đoàn Thịnh Thế, Lê Long Phi."



Hoàng Tử Hiên nhìn hờ hững như người vô hình, cũng không tức giận vì sự cố tình bỏ qua của Tôn Nhất Hoa.



Trịnh Dũng Hạo đương nhiên biết Tập đoàn Thịnh Thế, về phần Khoa học Kỹ thuật Thịnh Thế, ông ta cũng có biết sau buổi đấu thầu hôm qua kết thúc. Không tránh khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Lê Mỹ Gia:



"Không ngờ cô Lê còn trẻ như vậy."



“Tôi cũng không ngờ chủ tịch Trịnh còn trẻ như vậy.” Lê Mỹ Gia cười lễ phép.



"Haha..." Chủ tịch Trịnh hắng giọng cười lớn. Trẻ tuổi, xinh đẹp lại thông minh, chẳng trách nổi bật giữa nhiều công ty công nghệ mạnh.



“Chủ tịch Trịnh, chúng ta đi nghỉ ngơi trước đi. Đợi anh nghỉ khỏe rồi, chúng ta so tài một chút.” Tôn Nhất Hoa đề nghị sau khi giới thiệu.



Trịnh Dũng Hạo xua tay nói: "Tôi đã đánh một tiếng đồng hồ rồi, nghỉ chốc lát cũng không đánh nổi. Mọi người mặc kệ tôi, cứ đi chơi trước đi."



Tôn Nhất Hoa vốn muốn tiến cử Lê Mỹ Gia với Trịnh Dũng Hạo, từ đó khiến Lê Mỹ Gia nợ mình một ân tình. Nghe vậy cười nói: "Vậy được, Mỹ Gia, em và chủ tịch Trịnh sang một bên ngồi xem. Chúng tôi vào sân làm nóng người."



Lê Mỹ Gia gật đầu: "Chủ tịch Trịnh, xin mời."



Thế là chủ tịch Trịnh cùng Lê Mỹ Gia đi tới khu vực nghỉ ngơi, tất nhiên Hoàng Tử Hiên cũng đi theo Lê Mỹ Gia.



“Hoàng Tử Hiên, anh không đánh sao?” Tôn Nhất Hoa nhìn thấy Hoàng Tử Hiên cũng muốn đến khu vực nghỉ ngơi, lập tức gọi lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK