“Nếu không phải là con nói với mẹ Hoàng Tử Hiên trọng thương nửa chết nửa sống thì mẹ có thể đi tính kế Lê Mỹ Gia sao? Nếu không phải là tối hôm qua mẹ đi tính kế Lê Mỹ Gia thì cũng đã không đến mức bị nó chiếu ngược một quân rồi.” Nghiêm Thái Dung cả giận nói.
“Mẹ tính kế Lê Mỹ Gia sao không nói với con một tiếng chứ? Hơn nữa quả thật là Hoàng Tử Hiên nửa chết nửa sống, không biết bây giờ đã chạy đến chỗ nào ẩn núp rồi. Mẹ à, mẹ nói rõ ràng ra đi, đông một câu tây một câu con nghe không hiểu.” Lê Long Phi càng nghe càng hồ đồ.
Nghiêm Thái Dung hận đến nghiến răng nghiến lợi, cố nén tức giận kể lại kế hoạch mưu hại Lê Mỹ Gia một phen.
Lê Long Phi vừa nghe Hoàng Tử Hiên đã trở về thì nhất thời kinh hãi: “Sao có thể? Mới qua nửa tháng thôi mà. Với tổn thương đó của anh ta thì chí ít cũng phải tu dưỡng mấy tháng chứ. Mẹ, liệu mẹ nhìn lầm hay không?”
“Hai con mắt của mẹ đều không cận thị không hoa mắt, làm sao mẹ có thể nhìn lầm người được? Chính là Hoàng Tử Hiên đã trở về, cậu ta không chỉ ngăn cản kế hoạch của mẹ mà còn có thể đã gϊếŧ chết Nghiêm Tùng. Nếu không phải là ngày hôm qua mẹ lớn mạng thì lúc này đã là một xác chết từ lâu rồi.” Nghiêm Thái Dung nói một cách chắc ních, nhớ tới thủ đoạn độc ác của Hoàng Tử Hiên vào tối hôm qau, đến lúc này bà ta vẫn cảm thấy hết hồn.
“Gϊếŧ, gϊếŧ cậu rồi!” Lê Long Phi sợ đến biến sắc: “Mẹ, mạng của mẹ lớn thật. Không ngờ anh ta lại không gϊếŧ luôn cả mẹ.”
Nghiêm Thái Dung gật đầu nói: “Mẹ cũng cảm thấy mình mạng lớn. Có điều hôm nay nhìn thấy những tấm hình này mẹ liền hiểu, đó là bởi vì mẹ có giá trị lợi dụng đối với bọn chúng, gϊếŧ mẹ chỉ là hết giận trong chốc lát, nhưng giữ lại một cái mạng của mẹ thì lại có rất nhiều chỗ tốt đối với Lê Mỹ Gia.”
“Chỗ tốt? Chỗ tốt gì?” Lê Long Phi không rõ, nếu như anh là Lê Mỹ Gia thì nhất định sẽ gϊếŧ chết Nghiêm Thái Dung, như vậy mới có thể làm một mẻ khỏe suốt đời.
“Sao tôi lại sinh ra thằng ngu như anh chứ? Đều là con của một người ba mà sao lại khác biệt lớn như vậy! Con xem Lê Mỹ Gia người ta đi, tuổi còn trẻ mà đã là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế, rồi nhìn lại con đi, cả ngày chủ biết ăn chơi đàng điếm, không làm được việc gì đứng đắn, chỉ biết “làm” phụ nữ…” Nghiêm Thái Dung vừa nghe con trai vẫn không hiểu rõ thì nhất thời tức giận mắng ập một trận xuống đầu Lê Long Phi.
Lê Long Phi nào dám chống đối Nghiêm Thái Dung vào lúc này, đành phải cúi đầu không lên tiếng, đợi bà ta mắng mệt mỏi rồi mưới nói sau.
Từ đêm qua đến giờ Nghiêm Thái Dung vẫn luôn nén giận, vừa nãy lại bị Lê Mỹ Gia tát một cái nên càng nổi trận lôi đình hơn, giờ bắt được Lê Long Phi bèn coi như nơi trút giận, ước chừng mắng khô miệng khô lưỡi mới dừng lại.
“Mẹ, mẹ uống miếng nước, thấm giọng rồi hẵng mắng tiếp.” Lê Long Phi vừa nghe Nghiêm Thái Dung không mắng nữa thì vội vàng ân cần đưa ly nước lên.
Nghiêm Thái Dung lườm anh ta một cái rồi nhận lấy ly nước, uống vào ừng ực ừng ực. Một ly nước ấm xuống bụng, cũng nguôi giận không ít, cuối cùng cũng có thể ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với Lê Long Phi.
“Gần đây Lê Mỹ Gia đang làm một cái đề án, bởi vì mẹ và mấy vị chủ tịch khác cực lực phản đối cho nên định cho mở đại hội cổ đông một lần vào ngày mốt, dùng cách bỏ phiếu để quyết định có thông thông qua hay không.” Nghiêm Thái Dung nói.
“Đề án gì ạ?” Trong khoảng thời gian này, ngày nào Lê Long Phi cũng chỉ ăn với chơi, ngay cả công ty cũng rất ít đi, vì vậy không hề biết việc này.
Nghiêm Thái Dung lại cho anh ta một ánh mắt hận rèn sắt không thành thép.
Lê Long Phi chột dạ rụt cổ một cái.
“Băng dày ba thước, tan không phải một sớm một chiều, về sau sẽ tốt hơn thôi.” Nhìn thấy con trai không có chí tiến thủ như thế, Nghiêm Thái Dung chỉ có thể tự an ủi trong đáy lòng như thế. Sau đó bà ta mới nói: “Lê Mỹ Gia muốn đóng cửa xưởng chế tạo Thịnh Thế, cải tạo xưởng chế tạo thành căn cứ thí nghiệm của công ty Khoa học Kỹ thuật Thịnh Thế, dùng để đầu tư hạng mục nghiên cứu khoa học kỹ thuật mới.”
“Cái gì? Đóng cửa xưởng chế tạo Thịnh thế?” Lê Long Phi cả kinh nói: “Như vậy sao được? Mấy năm nay xưởng chế tạo Thịnh Thế vẫn luôn là do mẹ chịu trách nhiệm. Nếu như không có xưởng chế tạo thì hằng năm làm sao chúng ta còn mòi tiền từ trong tập đoàn được. Lần này Lê Mỹ Gia cố ý muốn cắt đứt đường tiền tài của chúng ta, khai đao với mẹ.”
Chính là vì điểm này nên Nghiêm Thái Dung mới cực lực phản đối. Thật ra hằng năm xưởng chế tạo Thịnh Thế không kiếm được tiền, nhiều nhất chỉ có thể đạt được cân bằng thu chi. Nhưng trong nguyên nhân chủ yếu trong đó là bởi vì Nghiêm Thái Dung đã ăn bớt lợi nhuận, chỉ mỗi tiền ăn bớt mỗi năm thôi mà đã đạt đến mấy chục triệu. Bây giờ Lê Mỹ Gia đột nhiên muốn loại bỏ xưởng chế tạo này, tất nhiên là Nghiêm Thái Dung tuyết đối không bằng lỏng rồi.
“Vừa nhậm chức đã lấy mẹ ra để khai đao, đương nhiên mẹ sẽ không để cho nó thực hiện được một các dễ dàng rồi. Cho nên mẹ mới muốn tóm được một ít nhược điểm của nó, buộc nó chủ động từ chức tổng giám đốc. Nhưng không ngờ Hoàng Tử Hiên lại đột nhiên xuất hiện, không chỉ phá hủy kế hoạch của mẹ mà còn khiến mẹ lại bị Lê Mỹ Gia uy hiếp.” Nghiêm Thái Dung căm hận nói.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Có phải Lê Mỹ Gia đã nói nếu như mẹ không đồng ý đề án thì nó sẽ tuồn ảnh chụp ra không” Lê Long Phi gấp gáp hỏi.
“Nó vẫn chưa nói điều kiện, nhưng không cần đoán cũng nhất định là ý này. Nó cho mẹ thời gian một ngày suy nghĩ. Hơn nữa rất tự tin mẹ không tìm được biện pháp chứng minh đây là ảnh photoshop.” Nghiêm Thái Dung nói.
“Đậu má!” Lê Long Phi cười lạnh nói: “Phàm là ảnh giả do photoshop tạo ra thì chắc chắn đều có thể tìm ra vết tích từng photoshop. Nó lấy đâu ra tự tin đó thế?”
Nghiêm Thái Dung nghe vậy thì vui mừng: “Thật vậy chăng?”
“Thật ạ.” Lê Long Phi trấn an: “Mẹ, trước tiên mẹ đừng có gấp. Con biết chuyên gia của phương diện này, nhất định có thể giám định được. Đến lúc đó chúng ta cầm chứng minh giám định đi tìm ba, tổ cáo nó ở trước mặt ba, xem đến lúc đó ai mới là kẻ xui xẻo.”
Nghe xong lời này của Lê Long Phi, cuối cùng Nghiêm Thái Dung mới hơi an tâm. Có điều nghĩ đến giọng nói tự tin đó của Lê Mỹ Gia lúc đi ra từ tập đoàn Thịnh Thế, bà ta vẫn có chút lo lắng, bèn lôi kéo tay con trai, vội vàng nói: “Long Phi, bây giờ con hãy gọi điện thoại hỏi người bạn ở phương diện này của con đi.”
Lê Long Phi liên tục gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi một dãy số.
Nói là bạn nhưng thật ra cũng chỉ là người lần trước giới thiệu hacker cho anh ta. Loại người mà chỉ cần có tiền thì đều là bạn của bất cứ ai, chuyện gì cũng sẵn lòng làm.
Sau khi điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến một giọng nói: “Cậu Lê, lần này lại muốn tìm tôi giúp cái gì thế?”
Lê Long Phi không có thời gian hàn huyên với anh ta, dứt khoát nói ra mục đích.
Đối phương nghe vậy bèn cười nói: “Là việc này à? Cái này đơn giản a. Ảnh chụp từng photoshop đều sẽ có vết tích, anh gửi ảnh gốc cho tôi, nửa phút là tôi có thể giám định được.”
“Được, tôi lập tức gửi cho anh. Việc này mà hoàn thành thì sẽ không nợ anh tiền đâu.” Lê Long Phi phấn khởi nói.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Long Phi hỏi Nghiêm Thái Dung ảnh gốc. Nghiêm Thái Dung ngơ ra, bà ta làm gì có ảnh gốc, ảnh gốc đều ở chỗ Lê Mỹ Gia cả rồi.
“Con gọi điện thoại đòi nó.” Lê Long Phi nghe vậy bèn trực tiếp gọi vào điện thoại của Lê Mỹ Gia.
Lê Mỹ Gia thấy là Lê Long Phi gọi bèn cong khóe miệng, cười nhận cuộc gọi.
“Lê Mỹ Gia, gửi những tấm hình gốc kia đây.” Lê Long Phi mở miệng đã nói vào trọng điểm.
“Được, email cho tôi." Lê Mỹ Gia cũng đồng ý một cách sảng khoái, dfu sao thì Hoàng Tử Hiên đã nói không giám định được, vậy thì cô không hề lo lắng chút nào.
Lê Long Phi báo email của mình, cuối cùng lạnh lùng nói: “Lê Mỹ Gia, chị dám đánh mẹ tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho chị đâu.”
“Có bản lĩnh thì tới đánh lại, nếu không thì nín, dọa dẫm thì ai mà không biết.” Giọng nói của Lê Mỹ Gia còn lạnh lùng hơn.
“Đừng có gấp, một cái tát này sớm muộn tôi cũng sẽ trả lại.” Lê Long Phi nói.
“Xin đợi đại giá.” Lê Mỹ Gia ném ra bốn chữ rồi cúp điện thoại.
Lê Long Phi siết chặt điện thoại di động, sớm muộn gì anh ta cũng phải trả lại gâop bội cú tát này, đánh cho gương mặt xinh đẹp đó của Lê Mỹ Gia da tróc thịt bong.
“Nhận được chưa?” Bây giờ Nghiêm Thái Dung chỉ quan tâm đến chuyện ảnh chụp, dù sao thì những thứ khác đều có thể tính sau, việc cấp bách vẫn là chuyện này.
Nghiêm Thái Dung vừa mới dứt lời, điện thoại di động đã vang lên một tiếng tinh. Lê Long Phi cầm lên nhìn, là nhận được một email. Anh ta mau chóng mở ra rồi tải xuống, nhưng dung lượng không nhỏ, những mấy cái Gb. Điện thoại di động của anh ta tải xuống quá chậm, bèn nói: “Nhận được rồi. Mẹ, bây giờ con cầm tới cho bọn họ giám định. Mẹ cứ về nhà trước đi, chờ tin tốt của con.”
“Được được được, Long Phi, mẹ nhờ cả vào con đây.” Nghiêm Thái Dung nghe vậy thì kích động nói.
Lê Long Phi gật đầu, đứng lên liền đi trước.
Sau khi Lê Long Phi đi, Nghiêm Thái Dung siết chặt nắm đấm, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh, thầm nghĩ: “Hừ, Lê Mỹ Gia, chờ tôi lấy được chứng minh giám định, phải đến trước mặt ba cô tố cáo cô, đến lúc đó xem cô giải quyết như thế nào. Dám đánh tôi? Tôi nhất định sẽ làm cho cô phải trả giá đắt.”
Nghĩ đến đây, trước mắt Nghiêm Thái Dung đã hiện ra hình ảnh Lê Mỹ Gia bị Hoàng Hùng Vỹ khiển trách. Thậm chí dưới cơn nóng giận, Hoàng Hùng Vỹ còn ra tay đánh cô, thậm chí mình làm ồn ào hơn thì không chừng còn có thể dao động vị trí tổng giám đốc của Lê Mỹ Gia nữa.