Mục lục
TÔI VÀ KHÁCH TRỌ NỮ 23 TUỔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm!



Đầu óc Hoàng Tử Hiên trống rỗng tựa như chết máy, càng giống như bị ai điểm huyệt, khiếp sợ đến mức không nhúc nhích.



Lê Mỹ Gia chẳng những hôn Hoàng Tử Hiên, còn kéo tay anh đặt lên người mình. Lúc này cô mặc áo ngủ bằng tơ tằm, bên trong áo ngủ không mặc gì nữa, tất nhiên tay Hoàng Tử Hiên có thể cảm thấy thứ mềm mại.



Cảm giác ấy làm Hoàng Tử Hiên tỉnh táo lại, tay anh giật ra giống như bị điện giật, bả vai đè Lê Mỹ Gia lui lại một bước, môi của hai người cũng thuận thế tách ra.



“Mỹ Gia, em tỉnh táo lại đi!” Hoàng Tử Hiên còn tưởng rằng Lê Mỹ Gia đang mộng du, lắc lắc bả vai của cô nói.



“Em rất tỉnh táo.” Giọng nói của Lê Mỹ Gia rất rõ ràng, lý trí nói: "Em không hề mộng du, em rất rõ bản thân đang làm gì. "



Hoàng Tử Hiên kinh ngạc há miệng: “Vậy em…”



“Em đã suy nghĩ kĩ rồi, em thích anh, muốn ở bên anh. Mặc kệ tương lai anh cưới em hay cưới người khác, chí ít bây giờ, chúng ta có thể ở chung với nhau. Nếu như không quý trọng thời khắc có thể ở bên nhau, vậy thì lúc sau này không thể ở chung với nhau nữa, ngoại trừ tiếc nuối ra, còn có cái gì để kỷ niệm đây?” Lê Mỹ Gia nói.



“…” Hoàng Tử Hiên trầm mặc, anh không biết nên phản bác lời Lê Mỹ Gia thế nào, hình như cũng không có lời nào để phản bác.



Lê Mỹ Gia tiến lên một bước ôm lấy Hoàng Tử Hiên, thấp giọng nói: “Hoàng Tử Hiên, chúng ta đừng suy nghĩ nhiều như vậy có được không? Em chưa từng thích người khác, người kiêu ngạo như em đã chủ động nhảy vào lòng ôm ấp hai lần rồi, anh thực sự không muốn em sao?”



Không muốn mới lạ!



Hoàng Tử Hiên là một người đàn ông bình thường, dù cho trong lòng không thích Lê Mỹ Gia, lúc Lê Mỹ Gia ăn mặc như vậy mà nhảy vào lòng ôm ấp cũng sẽ khó khống chế ý nghĩ nguyên thủy. Huống chi trong lòng anh lại vô cùng thích Lê Mỹ Gia, đối mặt người phụ nữ mình thích, không nhịn được thì là cầm thú, nhịn được thì còn chẳng bằng cầm thú.



Hoàng Tử Hiên rất xoắn xuýt.



Lê Mỹ Gia chỉ sợ Hoàng Tử Hiên sẽ lùi bước, khó khăn lắm cô mới quyết định không do dự nữa. Nếu như Hoàng Tử Hiên chậm chạp không chịu tỏ thái độ, bỏ qua đêm nay rồi thì có lẽ ngày mai cô cũng sẽ khiếp đảm. Thế là Lê Mỹ Gia lại lần nữa dán môi mình tới, cô không tin Hoàng Tử Hiên có thể hết lần này đến lần khác chống được sức hấp dẫn của mình.



“Em nhất định là tiểu yêu tinh mà ông trời phái tới để hành hạ anh!” Hoàng Tử Hiên cắn răng nghiến lợi bắt lấy tay cô, tiếp đó một tay bế cô lên, bước nhanh trở về phòng.



Nếu như Lê Mỹ Gia không trêu chọc Hoàng Tử Hiên lần nữa, Hoàng Tử Hiên tự nhận vẫn có khả năng tự kiềm chế nhất định. Nhưng khi Lê Mỹ Gia trêu chọc lần nữa, khả năng tự kiềm chế của Hoàng Tử Hiên bị anh quăng lên chín tầng mây trong nháy mắt. Vào gian phòng rồi đá cửa lại, Hoàng Tử Hiên liền đặt Lê Mỹ Gia xuống.



Giờ này khắc này, đôi nam nữ yêu nhau tha thiết khó tự kiềm chế đã bất chấp hiện thực gì đó, hôn ước gì đó, tương lai gì đó. Hai cái đầu lý trí tràn đầy khát vọng nguyên thủy, quần áo dần dần trút đi, vương vãi đầy đất.



Sau một lát, trong phòng truyền đến tiếng rên của Lê Mỹ Gia, đêm khuya yên tĩnh, trong biệt thự trống không truyền ra từng đợt âm thanh đặc biệt. May mà đêm nay Trương Tiểu Lệ và Hạ Mạt không có ở nhà, nếu không hai người phóng túng không biết giữ ý như vậy, nhất định sẽ kinh động đến Trương Tiểu Lệ và Hạ Mạt.







Hôm sau, Lê Mỹ Gia không dậy sớm giống như bình thường, đêm qua phóng túng đến nửa đêm mới mệt mỏi thiếp đi nên ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao vẫn không có vẻ tỉnh lại. Còn Hoàng Tử Hiên vẫn thức dậy từ sớm, còn đi chợ một chuyến mua thức ăn, mua chút thuốc bổ trở về nấu canh cho Lê Mỹ Gia.



Đợi canh nấu trong nồi được rồi, Hoàng Tử Hiên mới rón rén đến phòng, thấy Lê Mỹ Gia còn đang ngủ, khóe miệng không nhịn được lộ ra một nụ cười. Người phụ nữ này đã là người phụ nữ của anh rồi, bất kể tương lai như thế nào, anh cũng phải quý trọng cô, bảo vệ cô.



Hoàng Tử Hiên mỉm cười hạnh phúc ngồi xuống bên giường, nhéo mũi Lê Mỹ Gia gọi: “Mèo lười nhỏ, nên rời giường rồi.”



“Ưm…” Lê Mỹ Gia chu môi, mơ mơ màng màng hỏi: “Mấy giờ rồi? Em không muốn dậy tập yoga nữa, để cho em ngủ tiếp một lúc nữa đi.”



“Đúng là một yêu tinh!” Hoàng Tử Hiên vỗ một cái ở trên người Lê Mỹ Gia, uy hiếp nói: “Còn không dậy thì anh sẽ dùng biện pháp đặc biệt đánh thức em đấy. Chỉ là nếu dùng biện pháp của anh, anh sợ cả ngày hôm nay em đều không xuống giường được đâu.”



Lê Mỹ Gia mở ngay mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, đầu óc vẫn mơ mơ màng màng, miệng đã vội vàng xin tha: “Đừng đừng, em không làm nữa đâu, đến bây giờ em vẫn còn đau đấy. Đều là do tên khốn kiếp nhà anh làm hại.”



“Ha ha ha, bây giờ trách anh rồi, đêm qua là ai hưởng thụ thế? Là ai nói muốn? Sao anh nhớ có người còn ở bên tai anh bảo anh nhanh lên một chút nhỉ?” Hoàng Tử Hiên cười tà, ôm cánh tay vuốt ve Lê Mỹ Gia.



“Không cho nói không cho nói… Anh là tên xấu xa, rõ ràng là anh ép buộc em nói, còn lâu em mới cầu xin anh.” Lê Mỹ Gia xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng lên, vội vàng vùi đầu vào trong chăn. Nhớ tới tối hôm qua mình giống như một người phụ nữ khát vọng rất lâu, làm chuyện này với Hoàng Tử Hiên hết lần này đến lần khác, cô lại thẹn thùng muốn tìm một cái lỗ để chui vào.



Quả thực quá xấu hổ! Chẳng giống mình lúc bình thường chút nào. Lê Mỹ Gia che mặt, làm sao có thể phóng đãng như thế chứ?



“Ha ha ha…” Lê Mỹ Gia càng như vậy, Hoàng Tử Hiên càng cảm thấy buồn cười. Anh cười kéo tay cô ra, nói: “Được rồi, bây giờ xấu hổ đã muộn rồi. Thứ nên nhìn cũng nhìn rồi, thứ nên sờ cũng sờ rồi, thứ nên làm cũng làm rồi. Về sau anh là người của em, em không thể bội tình bạc nghĩa vứt bỏ anh được.”



Phì…



Lê Mỹ Gia lập tức bị Hoàng Tử Hiên chọc cười, đập nhẹ lên anh rồi nói: “Sao anh lại không biết xấu hổ như vậy?”



Hoàng Tử Hiên suy nghĩ một chút rồi bảo: “Gia tộc di truyền!”



Khóe miệng Lê Mỹ Gia giật một cái, thứ cho cô hiểu biết nông cạn. Từ trước đến giờ chưa từng nghe nói, không biết xấu hổ còn có thể di truyền. Đây hẳn là một gia tộc kì lạ mới có thể cố ý di truyền tinh thần này.



Òng ọc…



Giữa lúc Lê Mỹ Gia im lặng, bụng đã truyền đến một tiếng kháng nghị đói bụng.



“Em đói rồi.” Lê Mỹ Gia xoa xoa dạ dày, chu cái miệng nhỏ nhắn nói.



“Đói à.” Hoàng Tử Hiên cười tà chỉ ngón tay vào dạ dày cô: “Là chỗ này đói hay là ở đâu đói? Nếu như đói chỗ này thì anh chỉ có thể cho chỗ này ăn, nếu không những chỗ khác cũng không cho ăn no được.”



“…” Khóe miệng Lê Mỹ Gia giật một cái, nửa phút gϊếŧ chết người không biết xấu hổ như Hoàng Tử Hiên. Bây giờ cô bắt đầu hoài nghi sâu sắc có phải mình bị bệnh hay không, sao lại thích một người đàn ông không biết xấu hổ như vậy!



Hoàng Tử Hiên nhìn cô bị mình chọc tức cho sầm mặt lại thì vội vàng nhếch miệng cười dụ dỗ: “Hì hì, biết em tỉnh lại nhất định sẽ đói nên đã làm xong cơm từ lâu rồi, mau đứng lên rửa mặt, anh đến phòng bếp xem canh.”



Nói rồi Hoàng Tử Hiên đi ra khỏi phòng rồi, anh biết nếu mình còn ở lại thì chắc chắn Lê Mỹ Gia sẽ ngại ra khỏi chăn. Tuy là hai người đã tiếp xúc da thịt nhưng con gái sẽ luôn có sự xấu hổ.



Hoàng Tử Hiên vừa ra, Lê Mỹ Gia bèn vội vàng nhảy xuống từ trên giường, lúc nhảy xuống còn xuýt xoa một tiếng, giữa hai chân truyền đến một trận đau, đau đến mức cô không nhịn được mà thầm mắng Hoàng Tử Hiên một tiếng cầm thú.



Lê Mỹ Gia chịu đựng cơn đau, nhanh chóng mặc bộ đồ ngủ, sau đó thừa dịp Hoàng Tử Hiên không chú ý, chạy tới lầu ba, trốn vào gian phòng của mình để tắm rửa.



Sau khi canh mà Hoàng Tử Hiên cố ý nấu cho Lê Mỹ Gia được rồi, anh liền bưng đồ ăn lên bàn, thấy Lê Mỹ Gia vẫn chưa xuống tới bèn lấy điện thoại di động ra chơi tiếp. Anh định lướt tin tức mới, muốn xem vụ bê bối của Nghiêm Thái Dung còn tiếp tục xôn xao hay không.



Quả nhiên, sau khi Lê Mỹ Gia âm thầm hành động, vụ bê bối càng khuếch đại giống như quả cầu tuyết. Không ngừng có người nặc danh post bài viết ở trang web xã hội vó lực ảnh hưởng rất rộng, phân tích tình yêu lσạи ɭυâи của Nghiêm Thái Dung và Nghiêm Tùng, phân tích đạo lý rõ ràng rành mạch, mỗi một bài viết đều được rất nhiều rất nhiều người chia sẻ.



Cứ như vậy, những người chơi cổ phiếu vốn vẫn ôm cổ phiếu không chịu buông tay cũng vội vàng đua nhau bán tháo cổ phiếu Thịnh Thế sau khi bắt đầu phiên giao dịch, chỉ sợ cầm trong tay sẽ lỗ đến táng gia bại sản, sau cùng kết quả trực tiếp dẫn tới phiên giao dịch của Thịnh Thế lại một lần nữa tụt đến giới hạn.



Liên tục hai ngày tụt đến giới hạn, có mấy chuyên gia cổ phiếu đã bắt đầu dự đoán. Họ dự đoán vụ bê bối lần này sẽ có ảnh hưởng ít nhất là một tuần tới nửa tháng đối với cổ phiếu của tập đoàn Thịnh Thế. Nhìn thấy dự đoán này, Hoàng Tử Hiên nở nụ cười, chỉ cần dự đoán này vừa được đưa ra thì buổi chiều lúc bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu của Thịnh Thế sẽ còn tiếp tục tụt xuống giới hạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK