Khi đang nói chuyện, người đàn ông đã ép đến trước người ba Giang, một tay ba Giang đẩy Giang Y Y ra, tay kia cuộn lại thành quyền, chân phải lui về phía sau, cong lưng, cả người giống như giương cung tích lực, mà nắm đấm kia như là cung tên, tích sức chờ vụt đi.
“Vậy dạy dỗ người lớn ông đây trước, sau đó sẽ trừng trị nhỏ.” Giọng nói người đàn ông thấp xuống, tung quyền về phía ba Giang.
Cha Giang cũng đồng thời tung ra quả đấm đã chuẩn bị sẵn.
Hai quả đấm đều mang theo một luồng nội kình vô hình nhằm về phía đối phương, người bình thường cũng không nhìn ra những nội kình bao lấy quả đấm kia, chỉ có người tu võ mới có thể cảm giác được sự tồn tại của nội kình.
Vù…
Gió mạnh rít gào, nắm đấm của hai người còn chưa chạm vào nhau, những chiếc bàn ở hai bên đã bị ảnh hưởng, đồ ăn trên bàn như thể gặp động đất, leng keng run rẩy.
Những người khách ở hai bên hoảng sợ, nhao nhao nhảy dựng lên lùi về phía sau. Có người nhát gan đã chạy đến cửa, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Ánh mắt của Hoàng Tử Hiên gắt gao nhìn chằm chằm vào quả đấm giữa di chuyển của cả hai. Nội kình của ba Giang xem ra là Bài Sơn Kỳ nhị phẩm, nhưng nội kình của người đàn ông này lại đã đến hàng Bài Sơn Kỳ tam phẩm. Như vậy cùng kỳ chênh lệch xa một phẩm, bản thân không tính là quá lớn. Nhưng mà thân thể ba Giang trông không ổn lắm, mà đối phương lại là đàn ông khỏe mạnh, thắng thua đã được định trước từ lâu rồi.
Ầm!
Trong lúc suy tính thì hai quả đấm cứng chọi cứng chạm vào nhau, phát ra một tiếng như tiếng nổ tung. Một sự chấn động mạnh vô hình làm rung chuyển mặt đất, mấy cái bàn răng rắc răng rắc đổ xuống.
Cộp!
Cha Giang lập tức bị nắm đấm của đối phương đẩy lùi, gót chân mãnh liệt cộp cộp cộp lui về phía sau. Ý đồ của ông là dùng nội kình của bản thân đánh tan sức mạnh của đối phương, nhưng mà cố gắng nhiều lần đều nhận kết thúc thất bại, cả người ầm ầm đụng vào cái bàn. Cái bàn kia răng rắc gãy đổ, khiến ba Giang đã mất đi sức chống đỡ cũng bịch bịch ngã lên đất.
“Cha!”
“Chú Giang!”
Nhìn thấy ba Giang không những bị một quyền đó đánh ngã, khóe miệng còn tràn ra máu tươi, sắc mặt của Giang Y Y và Bạch Phi Phi lập tức thay đổi, nhanh chóng chạy tới, một trái một phải quỳ bên cạnh ba Giang.
“Ba, ba sao rồi?” Giang Y Y lo lắng hỏi.
Lục phủ ngũ tạng của ba Giang đều bị chấn động đến đau đớn không thôi, căn bản không thể nói chuyện được, chỉ có thể lắc đầu với vẻ mặt đau đớn, ý bảo hai cô ấy đừng lo.
Nhìn thấy ba như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Giang Y Y trở nên tức giận, đứng lên đi đến chỗ người đàn ông kia: “Chúng tôi không thù không oán với anh, nhưng anh lại xuống tay ngoan độc, rốt cuộc là ai phái anh đến?”
Người đàn ông hừ một tiếng nói: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là một người qua đường đi ăn sủi cảo, sủi cảo của mấy người có vấn đề, chẳng qua tôi chỉ thay các thực khách dạy dỗ cái loại gian thương vô lương tâm mấy người.”
Nghe thấy câu này của người đàn ông, không ít những người khách quen đều lộ vẻ không tin. Ngay từ đầu bọn họ bị khí thế và ấn tượng ban đầu của người đàn ông này lừa gạt, hắn nói như vậy thì chắc hẳn là như vậy, làm hại bọn họ cho rằng nhân sủi cảo thật sự có vấn đề. Nhưng mà bây giờ nhìn thấy hắn rat ay ác độc như vậy, một lời không hợp là lập tức đấu võ, mọi người mới bắt đầu nhao nhao hoài nghi là hắn đến do có mưu tính từ trước, căn bản là đặc biệt đến gây chuyện.
Cái gọi là nhân sủi cảo có vấn đề, chẳng qua chỉ là đổi trắng thay đen, tùy tiện tìm một cái cớ. Nói cho cùng hắn cứ một mực nói nhân sủi cảo có vấn đề, người khác cũng không có bằng chứng chứng minh hắn đang nói dối.
“Loại chuyện nói xằng nói bậy này, anh vẫn nên giữ lại để đi lừa trẻ ba tuổi đi. Nhân sủi cảo của nhà chúng tôi có vấn đề hay không, không cần cái loại như anh tới giám định. Anh đến ăn, chúng tôi rất hoan nghênh, nhưng mà đến gây chuyện thì anh đến nhầm chỗ rồi.” Giang Y Y nắm chặt bàn tay trắng trẻo, lạnh lùng cảnh cáo.
Người đàn ông nghe Giang Y Y còn dám nói như thế với mình, thì cười nhạo: “Con nhóc, ngay cả ba cô cũng không phải là đối thủ của tôi, vậy mà cô còn dám bước ra. Ban nay nếu nắm đấm kia đánh lên người cô, thì khuôn mặt xinh đẹp này của cô cũng đã bị hủy rồi đấy có biết không.”
“Bởi vì không phải là đối thủ của anh thì phải làm con rùa đen rụt cổ à? Thì phải cầu xin anh tha thứ à? Vậy thật ngại quá, từ nhỏ cái gì ba tôi cũng từng dạy tôi, chỉ là chưa từng dạy tôi hai chữ xin tha viết như thế nào.” Trên mặt Giang Y Y mảy may không có vẻ sợ hãi, chỉ có vẻ quật cường và không chịu thua.
“Ha ha ha, tuổi không lớn mà giọng điệu không nhỏ. Vậy được, để cho tôi thử xem xương cốt cô cứng tới cỡ nào.” Giọng người đàn ông trầm xuống, lần nữa ra quyền không hề báo trước.
Nhìn thấy quả đấm của người đàn ông kia cũng to hơn so với khuôn mặt của Giang Y Y vụt tới, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng kế tiếp. Loại đối chiến này, không có gì bất ngờ thì xác định khuôn mặt Giang Y Y phải bị hủy rồi. Nắm đấm này vụt tới, mũi cũng phải bị đánh gãy.
Thật đáng tiếc, khuôn mặt đẹp như vậy mà.
Tất cả mọi người đều âm thầm hít một ngụm khó thương xót.
“Y Y, tránh ra!” Cha Giang thấy người đàn ông kia tấn công con gái, sắc mặt bị dọa đến biến đổi, vội vàng kêu lên.
“Y Y, đừng, mau tránh ra.” Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Phi Phi cũng bay màu.
Giang Y Y cũng không có nghe lời ba và Bạch Phi Phi mà có hành động né tránh, thay vào đó cô ấy còn làm ra hành động lấy trứng gà chọi đá. Lúc người đàn ông lao đến phía cô ấy, cô ấy dùng sức vung phần eo lên, chân phải lập tức tung một cú đá vòng tròn.
“Không biết tự lượng sức mình!” Nhìn thấy Giang Y Y tính dùng chân để ngăn nắm đấm của mình, người đàn ông lạnh lùng cười, quả đấm nhắm ngay bắp chân của Giang Y Y. Hắn tự tin cực kỳ, một đấm này đấm xuống, chân của Giang Y Y không gãy thì cũng bị thương.
Thật đáng tiếc, chân dài đẹp như vậy mà!
Thấy một màn như vậy, mọi người lại thở dài thương tiếc lần nữa.
Trái tim của tất cả thực khách ở đây đều thấp thỏm vì Giang Y Y, duy chỉ có khóe miệng của Hoàng Tử Hiên đang chen lẫn trong đó thì cong lên thành một nụ cười. Anh bình tĩnh nhìn cảnh này, giữa ngón giữa tay phải và ngón cái thủ sẵn một hạt đậu phộng, lúc người đàn ông sắp tấn công Giang Y Y thì anh nhẹ nhàng bắn nó ra.
Vèo!
Hạt đậu phộng chỉ nhỏ cỡ móng tay ngón út với đường cong chuẩn xác bắn về phía đầu gối của người đàn ông.
Bóc!
Sau thanh âm bé nhỏ đó, cẳng chân của người đàn ông đột nhiên mềm nhũn, cả người bịch bịch quỳ trên mặt đất.
Răng rắc!
Đầu gối của người đàn ông vừa mới chạm đất, sàn nhà lập tức truyền đến tiếng nứt gãy.
Cùng lúc đó, lúc người đàn ông hoàn toàn không kịp phản ứng, cú đá mạnh mẽ vòng tròn của Giang Y Y vòng tới, đá về phía cái cổ của hắn.
Bốp!
Dưới ánh mắt vô số sự kinh ngạc, Giang Y Y dùng một cước đá ngã người đàn ông, thân thể cao lớn của người đàn ông ầm ầm nện xuống đất, sàn nhà dưới thân lại truyền đến tiếng vỡ vũn răng rắc răng rắc lần nữa.
Xuýt…
Mọi người thấy cảnh tượng như vậy thì hít một ngụm khí khiếp sợ, sao có thể chứ? Trông Giang Y Y mềm yếu như vậy, sao có thể đá ngã một người đàn ông to lớn như thế bằng một cước chứ??
Không đúng, hình như bỏ lỡ cái gì đó rồi.
Mọi người nghĩ kỹ lại, trước khi Giang Y Y đá ngã người đàn ông, hình như người đàn ông này đã quỳ gối xuống đất trước, lúc này mới cho Giang Y Y cơ hội đá trúng hắn, nên giờ một màn này mới có kết quả thế này.
Như vậy thì vấn đề đây rồi, rõ ràng người đàn ông này có vẻ muốn dùng một đấm đánh gãy chân dài của Giang Y Y, sao gần đến cuối cùng thì lại tự quỳ gối trước?
Chẳng lẽ là nhìn thấy Giang Y Y quá xinh đẹp, cho nên không nỡ xuống tay à? Hay là đột nhiên bị chân dài của Giang Y Y mê hoặc, quỳ xuống dưới quần jean của cô ấy trước?
Mẹ nó, quả nhiên vẫn là gấu chó cũng khó qua ải mỹ nhân, gặp người phụ nữ xinh đẹp như Giang Y Y thế này, không một người đàn ông nào có thể xuống tay được mà.
Chính Giang Y Y cũng bàng hoàng, nhìn thấy người đàn ông bị mình đá ngã xuống đất, thậm chí còn nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác. Rõ ràng cô ấy đã chuẩn bị sẵn sẽ bị một đấm đó đánh bay, sao kết quả lại thành chẳng những mình không bay, mà còn đá đối phương sấp mặt. Mẹ nó đây còn giả hơn so với đánh giả quyền.
Lúc này chỉ có người khởi xướng Hoàng Tử Hiên là biết rõ nguyên nhân, mà ngay cả chính người đàn ông kia cũng không hiểu tại sao, bụm cái cổ bị Giang Y Y đá sắp gãy nằm bò ra đất, nhớ kỹ lại chuyện vừa rồi.
Rõ ràng hắn nhớ rõ mình đã sắp đấm trúng Giang Y Y rồi, sao đang êm đẹp mà lại quỳ xuống chứ? Cú quỳ xuống ban nãy kia tuyệt đối không phải do hắn chủ động bằng lòng, dường như là cẳng chân đột nhiên tê rần, không tự chủ được mà lập tức quỳ xuống.
Cẳng chân đang êm đẹp sao lại gặp chuyện ngay thời khắc mấu chốt chứ? Sẽ không phải là mình bị thiếu canxi chứ? Người đàn ông xoa cổ, nghi ngờ đoán nói.
Xem ra phải uống nhiều thuốc bổ sung canxi thôi, mỗi ngày đều luyện võ, canxi tụt nghiêm trọng quá. May mà Giang Y Y không phải là cao thủ gì, nếu không thì với sai lầm này của mình, vậy thì chỉ có thể mất mạng mà thôi.
Nghĩ đến điểm này, người đàn ông nghĩ lại mà thấy sợ, cũng bất chấp việc đang xoa cái cổ, vội vàng cong người xoa cái chân, tránh cho đến lúc lại làm hỏng việc.
“Nếu như anh muốn nhận thua thì cứ nói thẳng, không cần quỳ xuống đâu. Nói cho cùng thì anh lớn tuổi hơn tôi, tôi không thể nhận đâu.” Nhìn thấy người đàn ông xoa chân, trên khuôn mặt xinh đẹp của Giang Y Y lộ ra nụ cười.