Cái hộp này thoạt nhìn đã khá lâu năm, sau khi mở ra có thể nhìn thấy một quyển sách càng cũ kỹ hơn ở bên trong. Bìa mặt sách có màu xanh lam, có thể là do niên đại xa xưa nên đã sắp không nhận ra màu sắc nữa.
Dưới sự chờ mong của ông nội Yến, Hoàng Tử Hiên cầm lấy quển sách màu xanh lam, mở bìa ra, bắt đầu xem nội dung bên trong. Như Hoàng Tử Hiên nghĩ, bên trong là một vài tâm pháp tu luyện, còn có một chút tranh vẽ động tác võ công, chỉ xem những tranh vẽ này thôi thì giống như đang xem sách tranh dành cho trẻ con. Trên thực tế đây đều là kĩ xảo võ công rất lợi hại.
Ban đầu Hoàng Tử Hiên không cảm thấy có gì ngạc nhiên, những tâm pháp và kỹ xảo võ công này tuy là lợi hại nhưng anh thấy, cũng rất qua quýt bình bình, so với nhà họ Hoàng họ thì còn kém xa lắm. Nhưng càng xem về sau, sắc mặt của anh càng nghiêm trọng. Khi nhìn thấy trên đây có mấy tâm pháp và kỹ xảo võ công trùng hợp với nhà họ Hoàng thì càng kinh ngạc không thôi.
“Ông nội Yến, quyển bí kíp này…” Hoàng Tử Hiên không biết nên nói như thế nào mới thích hợp, dù sao cũng không tiện nói là giống nhà họ Hoàng, như vậy nghe giống như đang nói người khác lấy trộm võ công nhà họ Hoàng.
Dường như ông nội Yến biết Hoàng Tử Hiên muốn nói cái gì nên khẽ gật đầu hỏi: “Cậu có quen Hoàng Phong không?”
“Hoàng Phong!” Hoàng Tử Hiên nghe được cái tên này thì suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: “Đó là ông nội tôi.”
“Hoàng cao nhân là ông nội cậu!” Trong lúc kinh ngạc, ông nội Yến lộ ra vẻ mặt đã hiểu, nói: “Quả nhiên, quả nhiên tôi đoán không sai, cậu đúng là cùng một nhà với Hoàng cao nhân.”
“Vì sao ông nội Yến lại gọi ông nội tôi là cao nhân? Ông quen ông nội tôi ư?” Hoàng Tử Hiên hơi nghi hoặc.
Ông nội Yến gật đầu, ý bảo cháu trai thay mình nói cho Hoàng Tử Hiên lai lịch của quyển bí kíp này.
Yến Thiên Hành hiểu ý tiếp lời, kể lại từng chuyện mà lúc trước ông nội đã nói với cậu ta cho Hoàng Tử Hiên nghe.
Sau khi nghe xong Hoàng Tử Hiên mới hiểu thì ra quyển bí kíp này là ông nội đưa cho nhà họ Yến. Thảo nào lại tương tự với võ công nhà họ Hoàng, thảo nào ông nội Yến có thể nhận ra Thiên La Chưởng. Anh thật không ngờ, thời gian đã qua mấy chục năm mà mình còn có thể chạm mặt người nhà họ Yến.
“Năm đó nếu không phải Hoàng cao nhân tặng cho quyển bí kíp này thì sợ là đến bây giờ tôi cũng khó mà qua được cánh cửa nội gia.” Ông nội Yến nói.
“Nếu như không phải quyển bí kíp này thì ông nội Yến cũng không trở thành thế này. Thật ra chỉ là một quyển bí kíp, dù cho bị người khác đoạt được, họ cũng không chắc có thể học được. Nhà họ Hoàng tu luyện tâm pháp rất cổ xưa, nếu như không ai chỉ dẫn mà chỉ dựa vào chính mình thì rất khó tìm tòi ra được.” Hoàng Tử Hiên khép bí kíp lại nói.
Tất nhiên ông nội Yến hiểu rõ điểm này, trước đây lúc ông ấy mới vừa đạt được bí kíp cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu, vẫn là nhờ sự chỉ dẫn của ông nội Hoàng Tử Hiên mới có được phương pháp, từ đó về sau một bước lên mây trên con đường tu luyện.
Chỉ là dù vậy, ông nội Yến cũng không muốn để cho người khác cướp đi quyển bí kíp này. Bởi vì đây là lời hứa của ông ấy đối với ông nội Hoàng Tử Hiên, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, dù cho phải bỏ cả cái mạng này, ông ấy cũng kiên quyết sẽ không để cho bí kíp rơi vào tay người khác.
“Khụ khụ khụ… Không ngờ trước khi chết tôi còn có thể gặp được đời sau của Hoàng cao nhân. Trước đây tu vi của ông nội cậu đã cao thâm khó lường, ắt hẳn bây giờ đã không ai bằng rồi nhỉ.” Ông nội Yến lắc đầu nói.
“Từ hơn bốn mươi năm trước ông nội tôi đã biến mất biệt tích, có lẽ đã sớm phá hư không, đặt chân đến tầng thế giới cao hơn rồi.” Hoàng Tử Hiên nói. Những điều này là anh nghe được từ cha, ngoại trừ tên của ông nội ra, ngay cả ảnh chụp anh cũng chưa từng thấy.
Ông nội Yến nghe vậy cũng không kinh ngạc, bởi vì năm đó ông ấy đã nhìn ra, ông nội Hoàng Tử Hiên nhất định sẽ có một ngày phá hư không.
“Khụ khụ khụ…” Ông nội Yến lại bắt đầu ho ra máu.
“Ông nội.” Yến Thiên Hành biết lúc này ông nội đều đang gắng gượng, nhìn thấy ông ấy lại ho ra máu, nước mắt Yến Thiên Hành chảy xuống.
Ông nội Yến yếu ớt kéo tay cháu trai đưa cho Hoàng Tử Hiên và nói: “Thiên Hành còn nhỏ, cũng không có năng lực bảo vệ bí kíp. May mà trước khi tôi chết đã gặp được người nhà họ Hoàng, bây giờ tôi trả bí kíp lại cho cậu, cũng coi như Châu về hợp Phố rồi. Còn lại Thiên Hành, mong cậu chăm sóc thay cho.”
“Ông nội Yến, tôi hứa với ông. Ngày sau Thiên Hành sẽ là em trai tôi, không có bất cứ kẻ nào dám bắt nạt cậu ấy.” Hoàng Tử Hiên trịnh trọng hứa.
Ông nội Yến vui vẻ lộ ra khuôn mặt tươi cười, nắm chặt tay cháu trai: “Thiên Hành, phải nghe lời anh Tần của cháu. Ông nội không còn nữa thì cháu nhất định phải sống cho thật tốt.”
“Ông nội…” Yến Thiên Hành khóc nói không nên lời.
Ông nội Yến nhắn nhủ hậu sự xong thì trong lòng chẳng còn vướng bận nữa, bình thản nhắm hai mắt lại.
“Ông nội… Ông nội…” Yến Thiên Hành ôm ông nội Yến gào khóc.
Hoàng Tử Hiên và Hạ Mạt không an ủi cậu ta, càng không cản cậu ta khóc. Lúc này, chỉ có để cậu ta khóc đủ rồi, phát tiết hết buồn đau trong lòng thì cậu ta mới có thể phấn chấn trở lại.
Lúc Yến Thiên Hành đang khóc, điện thoại di động của Hạ Mạt vang lên. Thuộc hạ của cô ta đến rồi nhưng không tìm được vị trí cụ thể của nhà họ Yến, bèn gọi điện thoại tới hỏi, Hạ Mạt nói một tiếng với Hoàng Tử Hiên rồi đi ra ngoài.
Không bao lâu, Hạ Mạt đã dẫn mấy tên thuộc hạ trở về, chỉ vào thi thể trong sân rồi ra lệnh: “Các cậu lôi hai cỗ thi thể này đi, sau khi trời tối thì tìm một chỗ xử lý.”
“Vâng thưa đường chủ.” Bọn thuộc hạ nghe lệnh đi tới.
Chẳng bao lâu hai cỗ thi thể này đã bị thuộc hạ của Hạ Mạt mang đi. Hạ Mạt thấy trong viện vẫn lưu lại vết máu, lại thấy trong viện có ống nước, bèn nối ống nước với vòi nước, mở vòi nước dội rửa những vết máu này.
Lúc bấy tiếng khóc trong phòng cũng dần dần ngừng lại, Hoàng Tử Hiên thấy Yến Thiên Hành khóc đủ rồi mới vỗ vỗ vai cậu ta nói: “Phấn chấn lại một chút, ông nội cậu hy vọng cậu sống thật vui vẻ. Bây giờ ông ấy đã đi rồi, cậu nên xốc lại tinh thần, giúp ông ấy sửa soạn sạch sẽ, để ông ấy sạch sẽ mồ yên mả đẹp.”
Bây giờ Yến Thiên Hành đã không còn ông nội nữa, người thân cận duy nhất chính là Hoàng Tử Hiên. Sau khi nghe lời Hoàng Tử Hiên xong, cậu ta lau nước mắt, đứng lên nói: “Tôi đi đun nước rửa mặt trước rồi sẽ giúp ông nội rửa mặt thay quần áo.”
Hoàng Tử Hiên gật đầu: “Chuyện còn lại giao cho tôi là được.”
“Cảm tạ anh Tần.” Yến Thiên Hành cúi đầu đi ra khỏi nhà.
Sau đó Hoàng Tử Hiên lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại cho Kim Kỵ Dung, dặn dò anh ta một vài việc qua điện thoại.
Sau khi Kim Kỵ Dung cúp điện thoại thì buồn bực đến giơ chân, nhưng anh ta lại không thể không làm chuyện mà Hoàng Tử Hiên giao phó. Thế là anh ta đành phải cầm điện thoại di động lên lần nữa, bấm một dãy số.
“Hì hì, cô Chu, cô đến chỗ nào rồi?” Sau khi điện thoại được kết nối, Kim Kỵ Dung yếu ớt hỏi.
“Tôi sắp đến nơi rồi đây, giờ này hơi kẹt xe. Anh chờ lâu lắm rồi ư?” Chu Tử nói với vẻ có lỗi.
“Hả, tôi cũng đang trên đường. Ờ thì cô Chu này, tôi vừa mới nhận được điện thoại, có mấy việc gấp cần phải nhanh chóng xử lý. Cho nên ngày hôm nay không thể gặp mặt trò chuyện với cô được, cô xem chúng ta hẹn thời gian khác được không?” Kim Kỵ Dung thận trọng nói.
Chu Tử trầm mặc một lát rồi lập tức nói: “Anh Kim, không phải là anh cố ý cho tôi leo cây đấy chứ? Có phải là anh hoàn toàn không tra được manh mối có tính thực chất nào nên không dám gặp mặt tôi không?”
“Không phải không phải, cô Chu, cô phải tin tưởng nhân phẩm của tôi. Tôi là hạng người như vậy sao?” Kim Kỵ Dung vội vàng lắc đầu nói.
“Ngoại hình anh thực sự không giống người có nhân phẩm đâu. Đã lâu như vậy rồi, anh đã điều tra ra cái gì chưa?” Chu Tử đưa ví dụ nói.
Khóe miệng Kim Kỵ Dung giật một cái, đành phải thành thực nói: “Cô Chu, quả thật tôi cần xử lý một chuyện người chết nghiêm trọng. Đều nói người chết là chuyện lớn đúng không?”
Trong lòng Chu Tử không tin lời nói của Kim Kỵ Dung, thế nhưng cảm thấy anh ta cũng không phải là kẻ sẽ tùy tiện lấy người chết ra đùa. Sau đó cô ấy đành phải bất đắc dĩ nói: “Được rồi, hy vọng anh không gạt tôi. Anh vận xong rồi thì hãy gọi điện thoại cho tôi, chủ của tôi rất không hài lòng về tiến độ điều tra của anh đấy.”
“Được được.” Kim Kỵ Dung vừa đồng ý vừa vội vàng cúp điện thoại. Sau đó anh ta đỡ trán hối hận: “Ôi, trước đây sao lại muốn nhận vụ này chứ, bây giờ không phải là mang đá lên đập chân của mình sao?”
Kim Kỵ Dung hối tiếc quay đầu xe, một mặt nghĩ tới chuyện Hoàng Tử Hiên giao phó, một mặt suy nghĩ đợi gặp được Hoàng Tử Hiên rồi phải nói chuyện đàng hoàng với anh về việc này. Anh ta không thể cứ lại kéo dài với Lê Mỹ Gia, sau đó Lê Mỹ Gia đổi người khác điều tra, vẫn có thể điều tra ra việc này, đến lúc đó thì không dễ khống chế cục diện.