Mục lục
TÔI VÀ KHÁCH TRỌ NỮ 23 TUỔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Kỵ Dung không nói chuyện nữa, đương nhiên anh ta biết Hoàng Tử Hiên vẫn luôn đối đãi với anh ta như anh em ruột, không chỉ không cao ngạo đối với anh ta mà đối với những thuộc hạ khác như Kinh Thiên cũng không cao ngạo. Có nhiều lúc anh cũng không muốn tham dự việc quản lý Kinh Thiên, phần lớn đều giao cho bọn họ xử lý. Phần tín nhiệm này là từ tận trong xương tủy, anh luôn tin bọn họ sẽ không phản bội lại càng không đoạt quyền, cho nên mới dám làm một thiếu chủ nhàn nhã.



Nhưng cũng chính vì như vậy, Kim Kỵ Dung mới muốn bảo vệ Hoàng Tử Hiên chu đáo. Không có ai hiểu rõ Hoàng Tử Hiên không thể cứ mãi bị thương như anh ta, mầm bệnh nhiều năm trước vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, lại hết lần này đến lần khác như vậy, anh ta thật sự lo lắng Hoàng Tử Hiên sẽ nằm trên giường một năm nửa năm, hàng ngày dựa vào việc uống thuốc để duy trì.



"Ừm, Hoàng Tử Hiên, Kỵ Dung, mọi người đều là anh em, đừng cãi nhau nữa. Có chuyện gì thì nói đàng hoàng được không?" La Triết thừa dịp họ không cãi vã nữa mà chen vào khuyên nhủ.



"Có thể nói chuyện đàng hoàng thì tôi lại ầm ĩ với cậu ta sao? Cậu ta chính là tảng đá trong nhà xí, vừa thối vừa cứng, ai nói cũng không nghe." Kim Kỵ Dung cả giận.



"Đúng đúng đúng, anh ấy là tảng đá trong nhà xí, là anh em của anh, anh chính là tảng đá bên cạnh nhà xí. Hai ngươi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ai nấy đều xấu tính." La Triết cười nói tiếp.



Kim Kỵ Dung bị hình dung này làm cho dở khóc dở cười, nguýt anh ta một cái nói: "Vậy anh ở cùng tảng đá trong nhà xí, chẳng phải anh cũng là hòn đá bên cạnh bên cạnh nhà xí ư?”



"Ớ..." La Triết hối tiếc vỗ trán: "Sao lại làm bản thân dính vào thế này?”



"Đồ đần độn." Kim Kỵ Dung bị chọc phát cười.



"Bạn của đồ đần cũng đần nốt." La Triết không khách sáo đáp lại một câu.



Kim Kỵ Dung: "...”



Lúc này Hoàng Tử Hiên đã không quan tâm tới họ nữa, trong lúc bọn họ nói chuyện, đã ôm lấy Trương Tiểu Lệ đi về hướng gian phòng của Kim Kỵ Dung.



"ĐM, ông nội cậu, cậu vừa vừa phai phải thôi...”



Kim Kỵ Dung hậu tri hậu giác phát hiện chuyện này, vội vàng la hét đuổi theo, tự tay ôm lấy Trương Tiểu Lệ, bước nhanh vào gian phòng của mình, ném Trương Tiểu Lệ lên trên giường một cái, hiển nhiên là không mấy cam tâm tình nguyện đồng ý việc Hoàng Tử Hiên chữa thương cho cô trước.



Hoàng Tử Hiên cũng không nói gì, chỉ vỗ vai của anh ta, ý bảo anh ta yên tâm. Sau đó bèn cởi giầy ngồi lên trên giường, đỡ Trương Tiểu Lệ dậy, bắt đầu chữa thương cho cô.



Tuy là Kim Kỵ Dung tức giận, nhưng lúc này không dám đi ra ngoài, bèn đứng ở bên cạnh nhìn Hoàng Tử Hiên, để tránh có tình trạng đột phát lại không kịp cứu.



Vì bản thân bị nội thương nên lúc Hoàng Tử Hiên sử dụng nội lực chữa thương giúp Trương Tiểu Lệ chẳng khác nào bị thương lần hai. Nhưng anh không đoái hoài tới những thứ này, cố nén khó chịu trong người, trút nội lực vào trong ngũ tạng của Trương Tiểu Lệ rồi lại từ từ tụ tập máu tụ lại, dần dần ép ra khỏi ngũ tạng.



Nhìn thấy Hoàng Tử Hiên đầu đầy mồ hôi, Kim Kỵ Dung bèn lau mồ hôi thay anh, chỉ hận mình không giúp được anh cái gì. Nếu như mình bằng lòng luyện võ thật võ thì ít nhất cũng có thể ngăn cản một hai chưởng cho anh. Hiện tại xem ra, mình còn không có ích bằng Yến Thiên Hành. Nếu không có Yến Thiên Hành chặn chưởng thứ hai của quái nhân thì đêm nay không biết chừng Hoàng Tử Hiên sẽ bị tổn thương nặng hơn.



Phụt...



Giữa lúc Kim Kỵ Dung áy náy không dứt, Trương Tiểu Lệ đang hôn mê bỗng phun ra một ngụm máu tụ, máu tụ đen kịt văng đầy giường Kim Kỵ Dung.



Phụt...



Cùng lúc đó, Hoàng Tử Hiên ngồi ở sau lưng Trương Tiểu Lệ cũng phun một ngụm máu.



Kim Kỵ Dung sợ đến mức không nói hai lời, lập tức tiến lên đỡ Hoàng Tử Hiên, bỏ đan dược đã chuẩn bị xong vào trong miệng anh.



Hoàng Tử Hiên bị đan dược làm cho sặc suýt khiếp, ho rồi nói: "Cậu trả thù tôi đấy à? Không chết cũng bị cậu làm cho nghẹn chết rồi.”



"Bây giờ tôi cực kì muốn bóp chết cậu." Kim Kỵ Dung cắn răng nói.



Hoàng Tử Hiên: "...”



"Mẹ nó, tôi thật sự không nên tới Long Thành chịu tội." Kim Kỵ Dung tỏ vẻ mặt hối hận, đẩy Trương Tiểu Lệ ra mép giường, dọn chỗ cho Hoàng Tử Hiên rồi nói: "Cậu mới vừa uống đan dược, mau chữa thương đi. Tôi đi ra ngoài, trông thấy cậu là phiền.”



Hoàng Tử Hiên: "...”



Quả nhiên Kim Kỵ Dung không nán lại lấy một giây đồng hồ, xoay người liền đi ra ngoài.



Hoàng Tử Hiên cười lắc đầu, đắp chăn cho Trương Tiểu Lệ. Tiếp đó thì khoanh chân bắt đầu tự mình chữa bệnh.



"Anh Kim, thiếu chủ thế nào rồi?" Kim Kỵ Dung vừa ra, Yến Thiên Hành canh ở cửa bèn vội vàng hỏi.



"Không chết được." Kim Kỵ Dung phiền não ném ba chữ, không muốn nhiều lời.



La Triết cười ha ha vẫy tay: "Nào nào, biết tâm trạng anh không tốt. Anh đây uống rượu cùng. Thế nào? Nghĩa khí không?”



Lúc này Kim Kỵ Dung mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, giơ ngón cái với La Triết, tiếp đó đi tới cầm lấy một chai bia uống.



Yến Thiên Hành không muốn uống rượu, bèn ngồi ở một bên nhìn họ uống.



"Đúng rồi, cậu không sao chứ?" Kim Kỵ Dung uống nửa chai bia mới nhớ ra Yến Thiên Hành cũng dùng nội lực, không biết cậu ta có bị phản phệ không.



"Tôi không sao." Yến Thiên Hành lắc lắc đầu nói: "Nội lực của quái nhân kia rất mạnh, tiêu hao hết nội lực tôi phóng ra ngoài, cho nên tôi không bị phản phệ.”



Kim Kỵ Dung yên tâm, nhưng lại càng thêm lo lắng. Người tu võ nội gia thông thường không muốn đặt chân vào thế giới trần tục, dù sao có thể tiến vào nội gia đã chứng minh có cơ hội đi xa hơn trên con đường tu võ rồi. Có cơ hội này đương nhiên mọi người muốn dùng tất cả thời gian để tu luyện, ai muốn lãng phí thời gian vào việc vặt của thế giới trần tục.



Nhưng mà quái nhân kia lại đi ngược đường, chẳng những không lánh đời tu luyện, còn bán mạng cho người khác ở thế giới trần tục. Không biết người nọ là do Tôn Nhất Hoa hay là Hồ Ngôn Thương tìm đến. Nhưng căn cứ vào chuyện trước kia để suy đoán thì tám mươi phần trăm là do Tôn Nhất Hoa tìm. Chỉ là một kẻ bình thường như Tôn Nhất Hoa mời được người tu võ từ đâu chứ?



Mấy vấn đề này vây khốn Kim Kỵ Dung, khiến cho anh ta uống rượu cũng bị mất hứng. Bây giờ Hoàng Tử Hiên ở Long Thành tứ cố vô thân, lại càng ngày càng gây thù hằn, tiếp tục như vậy là không được, mình phải suy nghĩ điều động một số người từ Kinh Thiên tới rồi. Chỉ là đây cũng là địa bàn của Cửu Long Thập Bát Hội, Cửu Long Thập Bát Hội vẫn luôn không hết lòng gian, chú ý nhất cử nhất động của Kinh Thiên, muốn điều vài người qua đây mà không kinh động đến Cửu Long Thập Bát Hội là một chuyện phiền toái phải lên kế hoạch tỉ mỉ.



Kim Kỵ Dung bối rối gãi đầu một cái, cảm giác việc này đã vượt quá phạm vi IQ của anh. Quên đi, vẫn là để cho người IQ cao suy nghĩ đi. Ừ, ngày mai gọi điện thoại cho cha trước, hỏi xem ông ấy có kiến nghị nào hay không. Tuy là về cơ bản chỉ số IQ của hai cha con bọn họ đều xêm xêm, nhưng tốt xấu gì cha anh đã ở giang hồ lâu năm rồi, kinh nghiệm của người ở giang hồ lâu năm nhất định sẽ phong phú hơn.



Quyết định xong, Kim Kỵ Dung bèn quên mất những chuyện phiền lòng, hỏi thăm tình hình công việc ở công ty mới của La Triết. La Triết nói với lòng tin tràn đầy: "Tôi đã dẫn dắt tổ khoa học kỹ thuật triển khai công việc, lần này tôi có lòng tin có thể sáng tạo ra hệ thống còn trâu bò hơn cả Thần Kỳ.”



Kim Kỵ Dung chưa bao giờ nghi ngờ thiên phú của La Triết, nghe vậy bèn giơ chai bia lên: "Với những lời này của anh, tôi phải chúc mừng anh trước.”



"Ha ha ha..." La Triết thoải mái cười to chạm chai bia với Kim Kỵ Dung. Anh ta có dự cảm, cuộc đời của anh ta sẽ giương buồm xuất phát một lần nữa. Mà người cho anh ta cuộc sống mới là Hoàng Tử Hiên và Lê Mỹ Gia, đây là ân nhân đời này của La Triết, anh thề sống chết đều sẽ trung thành với họ.



...



Buổi sáng ngày hôm sau, Trương Tiểu Lệ trở mình trong chăn, theo bản năng nắm thật chặt cánh tay, muốn ôm chặt búp bê vải lúc ngủ bình thường. Nhưng trong lòng không truyền đến cảm giác mềm mại của búp bê vải, ngược lại là một loại cảm giác rắn chắc. Hơn nữa thói quen của cô là kẹp chăn ở giữa hai chân mà ngủ, ngày hôm nay cũng không có cảm giác mềm mại mà là rắn đe.



Điều này làm cho Trương Tiểu Lệ đang ngủ say tỉnh táo lại, cô vội vàng sờ thứ mình ôm lấy. Cảm giác tay chạm tới một cơ thể, điều này làm cho cô nhất thời tỉnh táo, mở bừng mắt ra.



Khi thấy mình ôm lấy Hoàng Tử Hiên, Trương Tiểu Lệ sợ hãi hít vào một hơi lạnh. Nếu không phải cô kịp thời bịt miệng thì tiếng thét chói tai này đã tuôn ra từ trong cổ họng rồi.



Trương Tiểu Lệ không dám di chuyển, rất sợ đánh thức Hoàng Tử Hiên. Đầu óc của cô vận chuyển cực nhanh, tại sao mình lại ngủ cùng một chăn với Hoàng Tử Hiên? Cô nhớ kỹ tối hôm qua đi thôn tây, sau đó thì gặp được một cao thủ tu võ, quái nhân kia đánh mình một chưởng...



Suy nghĩ một chút Trương Tiểu Lệ đột nhiên liền xâu chuỗi sự việc lại, sau đó mau chóng vén chăn lên, khi nhìn thấy quần áo của mình hoàn hảo không chút tổn hại vẫn mặc trên người, cô mới thở phào nhẹ nhõm.



"Honey, đừng vén chăn, lạnh quá." Hoàng Tử Hiên bị cơn gió lạnh kích thích ý thức, mơ mơ màng màng lôi chăn lại, đồng thời kéo Trương Tiểu Lệ vào trong lòng theo thói quen.



Trương Tiểu Lệ hít vào một hơi lạnh, bị Hoàng Tử Hiên ôm chặt như thế, ngay cả thở cô cũng cảm thấy khó khăn. Không khỏi cắn răng thầm nghĩ: "Ai là honey của anh, không biết coi tôi thành cô gái nào. Xem ra bình thường ôm không ít phụ nữ ngủ, cái đồ háo sắc này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK