Hoàng Tử Hiên ừ một tiếng, uống một ngụm canh nuốt trôi miếng trứng gà đang mắc ở cổ họng.
Thiếu chút nữa Yến Thiên Hành lại kích động nhảy dựng lên rồi, cậu ta cố gắng kiềm chế tâm trạng, cầu xin: “Vậy anh có thể xua tan hàn độc giúp tôi được không?”
“Vì sao tôi phải giúp cậu?” Hoàng Tử Hiên mỉm cười hỏi ngược lại: “Chúng ta không thân chẳng quen, hàn độc trên người cậu đã xâm nhập tim phổi, nếu muốn thanh trừ hoàn toàn, nhất định sẽ tiêu hao không ít nội lực, nhắc nhở cậu một lần đã là làm việc thiện rồi.”
Yến Thiên Hành lại cúi thấp đầu xuống, đúng vậy Hoàng Tử Hiên nói rất đúng, bọn họ không thân chẳng quen, hàn độc trên người mình lại nghiêm trọng. Người ta không có lý do gì phải giúp mình cả, nhưng mà cậu ta thật sự rất muốn sống tiếp, ít nhất không muốn chết trước ông nội mình.
Nhớ tới ông nội đã già của mình, nước mắt dâng lên đầy hốc mắc Yến Thiên Hành, cậu ta nắm chặt bàn tay gầy, nhỏ, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên: “Anh Hoàng, tôi muốn sống tiếp. Mạng tôi là do mẹ tôi hy sinh đổi lấy, là do ba tôi liều chết bảo vệ, là do ông nội tôi vất vả hao phí công lực vài chục năm kéo dài đến nuôi lớn. Cho nên tôi không thể chết được, tôi phải tiếp tục sống sót mới không khiến bọn họ thất vọng.”
“Tôi không có tiền, cũng không có gì có thể báo đáp anh Hoàng, nhưng chỉ cần anh Hoàng sẵn lòng cứu tôi một mạng, sau này mạng của tôi chính là ủa anh. Mặc kệ bất cứ chuyện gì, chỉ cần anh Hoàng sai bảo một tiếng, Yến Thiên Hành tôi nhất định sẽ làm giúp anh không từ chối nửa lời. Nếu tôi làm trái với lời thề, sẽ giống như chiếc đũa này.”
Nói xong, Yến Thiên Hành cầm một chiếc đũa lên, khẽ động ngón tay, đũa trúc lập tức kêu rắc một tiếng rồi gãy đôi. Sau đó một nửa còn lại bị Yến Thiên Hành nắm trong lòng bàn tay nhanh chóng hóa thành bột phấn, rơi xuống qua kẽ hở giữa các ngón tay cậu ta.
Nội lực!
Ánh mắt Hoàng Tử Hiên âm thầm lóe lên một cái, tuy rằng anh nhìn ra được Yến Thiên Hành là người tu võ, nhưng không đoán được vậy mà cậu ta lại là người có nội lực, hơn nữa nhìn qua có vẻ như nội lực không kém mình bao nhiêu. Một cậu thanh niên chưa đến hai mươi tuổi, sao lại có được nội lực thâm hậu như vậy?
Hoàng Tử Hiên có chút bất ngờ nhìn Yến Thiên Hành, có loại cản giác ra cửa nhặt được báu vật.
“Anh Hoàng, xin anh cứu tôi, ít nhất, ít nhật đừng để tôi chết sớm như vậy. Ít nhất để tôi chết sau ông nội mình, để tôi tống chung cho ông ấy trước đã.”
Thấy Hoàng Tử Hiên không nói lời nào, Yến Thiên Hành định quỳ xuống cầu xin.
“Đứng dậy đi.” Một chân Hoàng Tử Hiên nâng đầu gối cậu ta lên: “Dưới gối đàn ông có vàng, cậu định quỳ xống khiến tôi táng gia bại sản sao?”
Yến Thiên Hành cảm thấy dưới gối mình giống như có cục đá nặng ngàn cân, cậu ta muốn tiếp tục cũng không thể quỳ xuống được, hơn nữa Hoàng Tử Hiên khẽ dùng chút sức đã nhấc cậu ta lên, giống như bản thân bị người ta ép đứng thẳng vậy.
Nội lực mạnh quá!
Trong lòng Yến Thiên Hành lại lần nữa bị Hoàng Tử Hiên làm cho chấn kinh, cậu ta nhớ rõ ông nội mình từng nói, nội lực của minh đã coi như rất thâm hậu rồi, nhưng bây giờ cậu ta có thể cảm nhận được rõ ràng, Hoàng Tử Hiên còn lợi hại hơn mình. Nói vậy chắc chắn anh cũng là cao thủ nội gia tương đương với ông nội mình ở thời kỳ toàn thịnh.
Nghĩ đến điều này, Yến Thiên Hành lại càng tin tưởng Hoàng Tử Hiên có thể xua tan hàn độc. Sau khi đứng thẳng, cậu ta lại làn nữa chắp tay nói: “Anh Hoàng, xin anh.”
Hoàng Tử Hiên há mồm định nói điều gì đó, thì di động đang đặt trên bàn vang lên. Anh liếc mắt nhìn, là số của Hạ Mạt. Thấy Hạ Mạt gọi đến anh đánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa tiệm, lập tức trông thấy xe của Hạ Mạt đang đỗ ở bên đường, cô ngồi trên ghế lái, vừa hạ kính xe xuống tìm anh vừa gọi điện thoại cho anh.
Thấy vậy Hoàng Tử Hiên không bấm nút nghe, anh duỗi tay chấm nước trà trong chén, viết một dãy số lên bàn, nói: “Đây là số điện thoại của tôi, hôm nay tôi không rảnh, ngày mai cậu gọi cho tôi.”
Nói xong lập tức cầm điện thoại lên đi trước.
Yến Thiên Hành kiềm chế cơn kích động trong lòng, nghiêm túc học thuộc số điện thoại của Hoàng Tử Hiên vài lần, sau khi ghi tạc trong lòng mới đuổi theo Hoàng Tử Hiên ra khỏi tiệm bánh bao.
Nhìn thấy chiếc xe Porsche Cayenn đang dừng bên đường, người lái xe là một cô gái tóc ngắn xinh đẹp, vừa ra khỏi cửa tiệm Hoàng Tử Hiên đã leo lên chiếc xe kia, cô gái cũng nhanh chóng lái xe rời khỏi chỗ này, Yến Thiên Hành hâm mộ nói: “Đúng là trái ôm phải ấp.”
Thu hồi ánh mắt hâm mộ, cậu ta nhìn lại số bánh bao còn chưa ăn hết trên bàn, nghĩ đến ông nội mình ở nhà, cậu ta ngượng ngùng hỏi xin người phục vụ lấy túi gói mang về, đóng gói hết số bánh bao và trứng gà còn dư lại.
…
Sau khi lên xe, Hoàng Tử Hiên mở điện thoại ra, nghiêm túc kiểm tra ảnh chụp hôm qua Tần Duệ gửi vào email cho mình. Ảnh chụp chỉ có ba tấm, mỗi tấm đều là Tần Duệ tự tay vẽ, không chỉ có độ rõ nét cao, hơn nữa mỗi huyệt đạo ứng với mỗi dây thần kinh đều được đánh dấu rõ ràng, người biết về y thuật chỉ cần nhìn qua là có thể hiểu được ngay.
Thấy anh vừa lên xe đã ôm lấy di động không nói lời nào, Hạ Mạt tò mò nhìn lén, vừa liếc mắt sang cô ta đã trông thấy một tấm ảnh khiến người xem không hiểu trên màn hình, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng Tử Hiên, cô ta không quấy rầy anh nữa.
Xe cứ yên lặng như vậy chạy vào thôn, thấy anh vẫn chăm chú nhìn di động, cô ta thật sự không nén nổi tò mò, hỏi: “Anh đang xem cái gì mà xem nghiêm túc như vậy?”
“À, mấy tấm sơ đồ phân bố dây thần kinh não bộ, và sơ đồ một số ***** **. Tôi phải nhớ kỹ ***** ** ứng với dây thần kinh nào trước, sau đó mới có thể trị liệu cho chú ấy được.” Hoàng Tử Hiên giải thích.
Nghe thấy thế, Hạ Mạt nhìn anh bằng ánh mắt quái dị: “Không phải mấy thứ này anh đã nắm rõ như lòng bàn tay từ lâu rồi sao?”
“Không có việc gì tôi nghiên cứu mấy thứ này làm gì? Nếu như không phải vì chữa bệnh cho chú ấy, còn lâu tôi mới lãng phí đầu óc nhớ những thứ này.” Hoàng Tử Hiên bĩu môi nói, nếu như anh muốn học y, đã học từ nhỏ rồi. Nếu như không phải do biến cố năm mười tám tuổi, còn lâu anh mới chạm vào những thứ này.
“Ý anh là, đây cũng là lần đầu tiên anh tiếp xúc với những ***** ** và dây thần kinh này? Trước đó còn chưa biết rõ vị trí?” Sắc mặt và ngữ điệu của Hạ Mạt đều thay đổi.
“Ừ!” Hoàng Tử Hiên đang cúi đầu nhìn sơ đồ, không chú ý tới giọng điệu của Hạ Mạt.
Két!
Hạ Mạt dẫm mạnh vào phanh xe.
Xe đột nhiên phanh gấp, khiến Hoàng Tử Hiên lao theo quán tính thiếu chút nữa đã đập đầu vào kính chắn gió, may mà chân anh dùng sức giữ chặt, mới tránh được thảm kịch phát sinh.
“Sao anh không nói sớm trước đây anh không biết? Sao có thể coi sinh mệnh là trò đùa như thế? Anh xem như vậy vài lần là có thể nhớ kỹ sao? Cho dù có thể nhớ rõ thì có thể chắc chắn mình không châm sai ***** ** không? Lỡ như đâm nhầm ***** **, chẳng phải chú ấy sẽ bị anh hại chết sao?”
Không đợi Hoàng Tử Hiên kịp hỏi cô ta vì sao lại dừng xe, Hạ Mạt đã thuyết giáo cho anh một tràng.
Hoàng Tử Hiên nhíu mày không nói gì.
Bầu không khí trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn trước đó khi hai người không nói lời nào rất nhiều.
“Được rồi, hôm nay đưa chú ấy đến bệnh viện thành phố trước đã, còn chuyện chữa trị, đợi anh nắm chắc rồi lại bắt đầu.” Một lúc lâu sau, Hạ Mạt mới mở miệng nói chuyện.
Hoàng Tử Hiên nhíu mày lại, lần này không trầm mặc nữa, mà hỏi: “Theo ý của cô, tôi chính là loại người không để ý đến tính mạng của người khác sao? Nếu cô cho rằng như vậy, thì cô mời người tài giỏi khác đi.”
Tuy rằng Hoàng Tử Hiên không trực tiếp nổi giận, nhưng Hạ Mạt lại không ngốc, sao có thể không nghe ra giọng điệu không vui trong lời anh nói.
Điều này khiến Hạ Mạt sững sờ, nhớ lại khoảng thời gian cô quen biết Hoàng Tử Hiên, tuy rằng anh luôn mang dáng vẻ ti tiện bất cần đời, nhưng mỗi lần gặp phải chuyện anh đều khiến cho cô ta kinh ngạc khiếp sợ. Đầu tiên là công phu sâu không lường được, sau đó là y thuật thần cơ diệu thủ, tiếp theo là kỹ thuật lái xe thần kỳ vô cùng ngầu. Rõ ràng tất cả những bản lĩnh ấy không có điểm nào giống với dáng vẻ bất cần đời của anh, nhưng anh đều nắm giữ trong tay, khiến người ta rất bất ngờ.
Nghĩ vậy cho nên, Hạ Mạt bắt đầu có chút hối hận. Vì sao bản thân mình lại không tin tưởng anh ấy, bây giờ đổi lại người cần cứu giúp là chú Vương cô ta lại sinh lòng nghi ngờ, chẳng lẽ đây chính là điều mọi người thường nói, quan tâm quá sẽ bị loạn sao?
“Xin lỗi, không phải tôi không tin anh. Chỉ là… Chỉ là tôi lo lắng chú ấy sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như vậy dù tôi có chết cũng không có cách nào ăn nói với Tiểu Bối. Cô ấy làm việc cho tôi mới gặp phải độc thủ của Trương Luân, mỗi lần nghĩ đến dáng vẻ khi cô ấy chết, tôi đều hận không thể khiến người chết chính là tôi.” Hạ Mạt hít sâu một hơi, hung hăng đập tay vào vô lăng, áy náy nói.
Từ khi Tiểu Bối chết đến bây giờ, tối nào cô ta cũng nằm mơ thấy dáng vẻ chết thảm của Tiểu Bối, ngày nào cũng sống trong áy náy. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô ta tuyệt đối sẽ không mạo hiểm để Tiểu Bối đi điều tra chuyện xưởng chế độc.
Hoàng Tử Hiên thở dài một tiếng, thầm nghĩ mình so đo với Hạ Mạt làm gì, sau đó lắc đầu nói: “Người chết không thể sống lại, thay cô ấy chăm sóc cho chú thím vậy. Lái xe đi, đứng mãi ở nơi này cũng không hay.”
“Phù…” Hạ Mạt thở dài một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi mới lái xe đi đến nhà Tiểu Bối.
Sau khi lát xe một lúc, Hạ Mạt liếc mắt nhìn trộm Hoàng Tử Hiên, thấy sắc mặt anh vẫn có chút khó coi, cô ta không nhịn được lại lần nữa xin lỗi yếu ớt: “Xin lỗi, anh đừng giận nhé.”