“Hạ cái chân xuống đi, ván này tôi thắng rồi. Tứ ba, nổ. Còn ba lá cuối.” Một người đàn ông khác ngồi cạnh người đàn ông này bảo Hoàng Tử Hiên hạ chân, vứt bốn lá bài xuống.
“Tứ ba anh dọa ai đấy, cho anh nhìn xem cái gì mới gọi là nổ thật sự, tứ tám, báo, còn một lá.” Người đàn ông thứ ba mang theo nụ cười địa chủ, dương dương tự đắc nhìn ba người đối diện đang đánh.
Kim Kỵ Dung buồn bực vứt lá bài trong tay xuống, trợn mắt nhìn Hoàng Tử Hiên một cái: “Đều tại anh, sớm không tới trễ không tới, cứ hết lần này đến lần khác tới là làm tôi thua.”
Hai người khác nghe vậy cũng trợn mắt u oán nhìn Hoàng Tử Hiên.
Chỉ có người đàn ông thắng địa chủ là vẻ mặt đối diện với Hoàng Tử Hiên cực kì ôn hòa: “Thiếu chủ, cậu đúng là phúc tinh của tôi. Trước khi cậu tới tôi đã thua đến bốn ván rồi đấy, ha ha, lần này thắng một cái thì đòi lại bằng được.”
“Vậy chia cho tôi ít tiền đi, tôi không thể tới đây bị oán hận vô ích được đúng không?” Hoàng Tử Hiên thật sự chìa tay ra đòi tiền.
“Cậu còn không biết xấu hổ nói chúng tôi, tự cậu nhìn xem, có ai lại khiến cho huynh đệ mình như vậy không. Chúng tôi chưa xem cậu là cục đá mà đánh là đã khách khí lắm rồi đấy.” Người đàn ông bên phải Kim Kỵ Dung tức giận nói.
Hoàng Tử Hiên lập tức cắt lời: “Bạn học Hình Thiên, cậu phải nhìn tôi bằng con mắt phát triển hơn đi, bây giờ tôi đã không giống như trước kia nữa rồi, tôi đã đạt tu vi Ngự Thể Cảnh nhị phẩm rồi đó.”
“Ngự Thể Cảnh nhị phẩm anh cũng khoe được sao, Băng Khối sớm đã đạt đến Ngự Thể Cảnh tam phẩm, thừa sức đánh cậu.” Một người đàn ông khác tên Thiệu Dương khinh thường liếc Hoàng Tử Hiên một cái.
Kim Kỵ Dung đối diện với người đàn ông Lữ Dương Sách vừa nói: “Thiếu chủ à, tiến bộ của cậu, chúng tôi phải dùng kính phóng đại mới có thể nhìn thấy đấy.”
Hoàng Tử Hiên thở hổn hển mắng một câu cút, sau đó không tin hỏi Băng Khối: “Cậu đạt tới Ngự Thế Cảnh tam phẩm thật à?”
Băng Khối lạnh nhạt ừ một tiếng.
Hoàng Tử Hiên suýt chút nữa té ngã xuống ghế, con bà nó, cứ tưởng rằng tu vi của mình đã bước vào nội gia thì nhất định sẽ có thể dương mi thổ khí trước Băng Khối, thế mà lại không ngờ cái tên Băng Khối chết tiệt này còn lợi hại hơn anh.
“Ba người các cậu mang cậu ta tới là để đả kích tôi à.” Hoàng Tử Hiên tức giận liếc nhìn ba người Hình Thiên.
Tập thể ba người lắc đầu: “Không phải, chủ yếu là do nếu Băng Khối không đến thì không ai đánh thắng được cậu đâu. Trước khi tới đây cha của tôi đã dặn, dù có thế nào thì chúng tôi cũng không thể hùa theo làm chuyện nguy hiểm với cậu được, nếu cậu không nghe thì sẽ để Băng Khối đánh cậu ngất xỉu rồi trói lại mang về.”
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật một cái: “Rốt cuộc các cậu tới giúp tôi hay là tới làm gian tế?”
“Nửa này nửa kia.” Hình Thiên vừa nói vừa cười haha: “Chủ yếu nếu không đồng ý làm gian tế thì cha tôi sẽ không cho tôi tới.”
“Cha tôi cũng vậy.” Thiệu Dương nói.
“Tôi cũng thế, cha tôi sợ mấy người chúng ta làm bậy, khiến Long Thành long trời lở đất.” Lữ Dương Sách nói.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên lại giật giật thêm một lần nữa: “Tôi thấy là các bác hiểu lầm hết rồi, tôi tới Long Thành thật sự không phải để gây chuyện.”
“Chuyện này tôi có thể chứng minh, cậu ấy chỉ tới đây để tán gái mà thôi. Theo thống kê tạm thời của tôi, cậu ấy đang ở chung với ba người đẹp, ngoài ra còn mập mờ không rõ với hai người. Mỗi ngày đều bận rộn như vậy thì sao có thể có thời gian gây chuyện.” Kim Kỵ Dung giơ tay làm chứng thay cho Hoàng Tử Hiên.
“Năm á, con bà nó. Thiếu chủ, thận của cậu có được không vậy?” Hình Thiên há hốc mồm liếc nhìn bụng Hoàng Tử Hiên.
“Cậu có muốn thử không?” Hoàng Tử Hiên liếc anh ta.
Hình Thiên lắc đầu liên tục, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Lữ Dương Sách cười haha: “Thiếu chủ à, cậu hay thật đấy. Hồi còn nhỏ cậu bảo rằng sau này cưới vợ nhất định sẽ vượt qua cả số lượng và chất lượng của cha cậu, tôi còn cảm thấy vô lý. Bây giờ nghĩ lại, cậu đã trò giỏi hơn thầy từ lâu rồi.”
“Đối với chuyện này, tôi chưa từng nghi ngờ Thiếu chủ chút nào. Dù sao Thiếu chủ của chúng ta đã cống hiến cái thân xử nam của mình từ năm mười mấy tuổi. Toàn thân không thiếu tiền cũng không thiếu võ, nào có người phụ nữ lại không thần phục dưới thân cậu ấy chứ.” Thiệu Dương cũng cười haha đùa giỡn.
“Tôi chỉ muốn biết trong năm người phụ nữ ấy, liệu có mấy ai đẹp như các vị phu nhân không?” Ngay cả Băng Khối trầm mặc ít nói cũng nổi lên lòng hiếu kỳ.
Kim Kỵ Dung cười haha: “Tôi cảm thấy bọn họ có thể cân sức ngang tài, không phân cao thấp với các vị phu nhân đấy.”
“Nhưng mà mấy cô gái đó chắc đầu bị mù cả rồi.” Kim Kỵ Dung vừa dứt lời, tập thể bốn người Hình Thiên cũng lập tức trở nên buồn bực.
“Cút mẹ cậu đi, trong lời nói thì có vài phần đáng tin đấy nhưng về số lượng thì không đúng.” Hoàng Tử Hiên liếc mấy người đang nhạo báng mình rồi nói.
Kim Kỵ Dung cắt ngang: “Cậu cũng đừng giả bộ trước mặt mấy người huynh đệ chúng tôi nữa, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ai còn lạ gì nữa.”
Hình Thiên giơ tay yếu ớt nói: “Cậu cũng không cho chúng tôi xem nhiều năm rồi, tôi cũng không biết bây giờ cậu có dài hay không, có phải là do ngắn quá nên mới không dám cho chúng tôi xem không.”
“Tôi cũng vậy tôi cũng vậy, tôi cũng rất tò mò.” Lữ Dương Sách tham gia náo nhiệt giơ tay.
“Tò mò +1” Thiệu Dương cũng vội vàng giơ tay.
“Tò mò +2” Vẻ mặt Băng Khối đầy vẻ xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện.
Chỉ còn Hoàng Tử Hiên toét miệng cười một tiếng, anh rút chân khỏi bàn, vén tay áo lên nói: “Nếu các huynh đệ đã tò mò thì còn chờ gì nữa, lột quần của cậu ta ra xem thì chẳng phải sẽ biết hay sao.”
Kim Kỵ Dung sợ đến mức mặt liền biến sắc, anh ta đứng thẳng người dậy rồi chạy đi.
“Thiệu Dương, Lữ Dương Sách, chặn hai bên phải trí. Thiếu chủ chặn cửa. Tôi cản phía sau.” Hình Thiên cũng đứng thẳng dậy chạy đuổi theo Kim Kỵ Dung.
Kết quả có thể tưởng tượng được, Kim Kỵ Dung bị bốn người Hoàng Tử Hiên cưỡng ép ngồi lên ghế salon rồi cưỡng ép cởi quần ra. Kim Kỵ Dung kêu la giống như hoa cúc của mình bị nát, thiếu chút nữa thì đã gọi luôn cả hàng xóm tới.
Sáu người bạn cùng chơi với nhau từ thuở nhỏ làm loạn trong phòng khách, họ bỗng chốc trở lại thời còn bé. Đối với Hoàng Tử Hiên, đây đều là những huynh đệ đã cùng gánh súng, băng qua cửa sổ, cua một cô em chung với anh. Dù đã không gặp nhiều năm, tình cảm huynh đệ của bọn họ vẫn giống như xưa, chưa từng thay đổi.
Mà đối với bọn họ, Hoàng Tử Hiên vừa là Thiếu chủ của bọn họ nhưng lại càng giống như huynh đệ của bọn họ hơn. Bọn họ cũng sẽ giống như cha chú của bọn họ, đi theo người Thiếu chủ động trời Hoàng Tử Hiên này cả đời.
…
Cuộc sống lại trôi qua thêm hai ngày, cách tiệc sinh nhật của Nghiêm Thái Dung càng ngày càng gần. Tất cả công việc đều đã được chuẩn bị ổn thỏa theo sự sắp xếp của Hoàng Tử Hiên, chỉ cần chờ đến ngày 1 tháng 11 nữa thôi là được.
Hai ngày này trôi qua bình yên, thương thế của Hoàng Tử Hiên đã khôi phục phần nào. Trong lòng anh vẫn luôn nhớ đến bệnh của mắt Noãn Noãn, chỉ cần có thể dùng lại nội lực, anh sẽ lập tức đến chữa trị mắt cho Noãn Noãn.
Trưa hôm ấy, vừa châm cứu cho Noãn Noãn xong, anh đã nhận được điện thoại của bà Hồ. Qua điện thoại, bà nói cho Hoàng Tử Hiên biết rằng bà đã nghe ngóng tin tức về Cẩu Bảo, chỉ có điều nếu muốn mua được sẽ hơi phiền phức. Cụ thể thế nào thì Hoàng Tử Hiên hãy đến tập đoàn Thịnh Thế một chuyến, bà ấy cũng đang trên đường tới.
Hoàng Tử Hiên đã đồng ý sẽ giúp Hồ Ngôn Thương chữa bệnh kia nên bây giờ đương nhiên phải tuân thủ cam kết, sau khi cúp điện thoại, anh lái xe từ nhà Noãn Noãn đến thẳng tập đoàn Thịnh Thế. Lúc anh tới nơi, vợ chồng Hồ Ngôn Thương đang nói chuyện với Lê Mỹ Gia.
Thấy Hoàng Tử Hiên tới, ba người lập tức chấm dứt cuộc nói chuyện có liên quan đến việc làm ăn rồi chuyển đến chủ đề chính để vợ chồng bọn họ đến gặp Hoàng Tử Hiên ngày hôm nay. Bà Hồ nói: “Cậu Hoàng, chúng tôi đã nhờ không ít bạn bè hỏi thăm về tin tức của Cẩu Bảo. Cuối cùng tối qua đã có câu trả lời xác thực, bởi vì thời gian gấp rút nên chúng tôi mạo muội đến đây quấy rầy cậu.”
Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười: “Đây là chuyện tốt, không quấy rầy gì đâu, bà Hồ cứ nói đi, bà gặp phiền phức gì?”
Bà Hồ nhìn Hồ Ngôn Thương, tỏ ý ông ta nói cho Hoàng Tử Hiên biết.
Hồ Ngôn Thương gật đầu rồi nói: “Là thế này, người bạn kia của tôi đã hỏi thăm được rằng tối hôm nay, phòng đấu giá của Thương hội Hoa Thương sẽ tổ chức một buổi đấu giá. Buổi đấu giá này sẽ đấu giá một số dược liệu trân quý, trong đó có Cẩu Bảo. Vì vậy, nếu chúng ta muốn có được Cẩu Bảo thì chỉ có thể giành được thông qua cách đấu giá. Tuy nhiên Cẩu Bảo trân quý như vậy, lại còn có công dụng trị thuốc đa dạng cực cao nên chắc là không thể giành được một trăm phần trăm, phiền phức là ở chỗ đó.”
“Ồ?” Hoàng Tử Hiên nghe vậy thì chân mày khẽ nhướng lên: “Còn có một buổi đấu giá chuyên đấu giá những phương thuốc bắc nữa ư?”
“Đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi nghe đến vụ này, nhưng mà tôi cũng nghe nói, những dược liệu ấy đều là tài sản tư nhân, do tư nhân bọn họ lấy ra để tiến hành đấu giá. Tiền nhận được từ buổi đấu giá sẽ trích ra một nửa để góp cho chính phủ Long Thành, số tiền ấy sẽ dùng để phát triển cơ sở vật chất công cộng ở Long Thành, chẳng hạn như cô nhi viện hoặc viện dưỡng lão.” Hồ Ngôn Thương nói.
Hoàng Tử Hiên nghe vậy liền cười: “Nghe là biết có mùi chính phủ rồi, chẳng lẽ bọn họ bắt buộc phải tổ chức buổi giá này sao?”