Mục lục
TÔI VÀ KHÁCH TRỌ NỮ 23 TUỔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt Kim Kỵ Dung sáng lên hỏi: “Thiếu chủ muốn tính sổ như nào, có cần tôi giúp không?”



“Không cần, cậu tra được ra nguyên nhân chết của Tiết Tiếu Nhu sớm một chút đã là giúp tôi rồi.” Hoàng Tử Hiên nói.



Kim Kỵ Dung bĩu môi: “Không có sức, ài, thiếu chủ, cậu nói bây giờ tôi và cậu đều ở Long Thành rồi, nếu nói với Bất Khuyết, ông ta nhất định sẽ đến đây.”



Thái dương Hoàng Tử Hiên giật giật: “Cậu chỉ sợ thiên hạ không loạn đúng không? Hai chúng ta ở Long Thành nếu như không kín tiếng một chút sẽ rất khó giấu diếm thân phận, nếu Bất Khuyết lại đến, không phải cậu đang công khai nói với Cửu Long Thập Bát hội, Kinh Thiên muốn tiến công vào sào huyệt của bọn họ sao? Đến lúc đó Cửu Long Thập Bát hội không khẩn trương, các ngành có liên quan cũng sẽ khẩn trương.”



“Ài, nói cũng đúng. Bây giờ thật sự hoài niệm hồi còn nhỏ, ba chúng ta muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm. Căn bản không có người nào cảm thấy chúng ta tụ hội ở một chỗ sẽ đại diện cho Kinh Thiên, đại diện cho việc Kinh Thiên muốn làm gì, một chút tự do cũng không có.” Kim Kỵ Dung buồn bực nói.



“Nếu không tại sao đại ca và nhị ca tôi ai cũng không muốn làm thiếu chủ chứ.” Hoàng Tử Hiên cũng rất buồn bực, anh không có lựa chọn nào, nếu không ai lại muốn bị buộc lại chứ.



Kim Kỵ Dung cười lớn rất không có tình người.



Hoàng Tử Hiên trừng mắt nhìn anh ta, đứng dậy trở về phòng. Mấy ngày trước vết thương vùng dưới rốn đã hoàn toàn hồi phục rồi, mấy ngày này anh đều đóng cửa tu luyện, tranh thủ hồi phục nội lực sớm một chút.



Trở về phòng ngồi khoanh chân trên giường, Hoàng Tử Hiên vô thức nhìn về phía tháp cổ đặt trên đầu giường. Nửa tháng nay, anh không có việc gì lại cầm lên gọt giữa một chút. Cho dù không quá tin tưởng đây thật sự là một của quý, nhưng ít nhiều vẫn ôm một chút hy vọng. Chỉ tiếc rằng gọt giũa cả một tháng cũng không gọt giũa ra được thứ gì, dứt khoát để ở đó luôn.



Bởi vậy sau khi nhìn một cái là thu ánh mắt lại, tĩnh tâm bắt đầu tu luyện. Anh vẫn tu luyện theo tâm pháp nội lực gia tộc mà bố truyền cho mình, mấy ngày nay tốc độ tu luyện nhanh thần kỳ, cũng không biết có phải do tác dụng của thiên tài địa bảo không, gần như nhanh hơn hồi phục nội lực lúc trước rất nhiều.



Sau khi Kim Kỵ Dung ăn bữa sáng xong rồi ra ngoài, Hoàng Tử Hiên cứ ở mãi trong phòng tu luyện. Cái gọi là tu luyện chính là không biết thời gian, không biết mặt trời mọc mặt trời lặn, một ngày cứ im lặng trôi qua.



Trong bóng tối, Hoàng Tử Hiên đột nhiên trừng lớn mắt, con ngươi đen như diệu thạch khúc xạ ra hai đường tinh quang, thấp thoáng còn có tia vui vẻ nồng đậm. Hai hàng răng trắng toát lộ ra, sự vui mừng khó giấu được, anh nhếch khóe miệng lên.



“Mình đột phá rồi!” Trong bóng tối vang lên âm thanh vui mừng lại không thể tin được của Hoàng Tử Hiên, bốn phía đen kịt, anh cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.



Sau khi đột phá từ ba năm trước, anh cứ dừng lại ở Ngự Thế Cảnh nhất phẩm, cho dù ba năm nay anh có tu luyện suốt ngày suốt đêm như thế nào, đều không có cách nào đột phá lên trước nửa bước. Đây cũng là lý do chính anh đến Long Thành để trải nghiệm cuộc sống đô thị, vốn tưởng rằng không có hy vọng đột phá chỗ cổ bình này. Không ngờ rằng lần này vùng dưới rốn bị thương, sau khi suýt nữa mất đi cái mạng nhỏ, thế mà trong họa lại có phúc đột phá.



Lẽ nào đây chính là nhổ cỏ tận gốc trong truyền thuyết sao.



Hoàng Tử Hiên mơ hồ vò vò đầu, đến bây giờ vẫn còn chút không tin mình đã thật sự đột phá. Anh chỉ cảm thấy mình vẫn luôn hồi phục nội lực, vốn chỉ muốn ôm tâm thái thử một chút xem có đột phá được không, không ngờ chỉ một lần đã thành công rồi. Lúc ý thức được thật sự không gặp phải bức chắn đột phá lúc bình thường nữa, anh quả thực cảm thấy lờ mờ.



“Ha ha…” Sau khi Hoàng Tử Hiên xác nhận lại một lần nữa đúng thật đã đột phá rồi, anh nhịn không được lớn tiếng cười nhảy xuống giường đi ra ngoài.



Sắc trời bên ngoài sớm đã tối đen, Kim Kỵ Dung còn chưa trở về. Hoàng Tử Hiên quay người về phòng lướt điện thoại, mở điện thoại chưa từng mở ra trong nửa tháng. Anh nghĩ chuyện vui như thế này nên đi ra ngoài chúc mừng một đợt, vừa vặn đã đóng cửa nửa tháng không đi ra ngoài, cũng sớm cảm thấy ngột ngạt đến hoảng rồi.



Vừa nghĩ vừa mở điện thoại lên, không chút nghi ngờ, điện thoại vừa mở đã nhận được rất nhiều tin nhắn và thông báo. Hoàng Tử Hiên mở hộp thư ra xem thử, toàn bộ đều là thông báo cuộc gọi đến từ Trương Tiểu Lệ và Hạ Mạt, còn về tên của Lê Mỹ Gia, căn bản không có xuất hiện trên đó.



Tuy rằng sớm đã biết dựa vào tính cách của Lê Mỹ Gia sẽ không chủ động gọi điện cho mình, nhưng vẫn có hơi thất vọng. Có điều so với chuyện vui như đột phá, việc đó thật bé nhỏ không đáng kể. Thế là anh thoát ra khỏi hộp tin, gõ một dòng số.



Chỉ một lát Kim Kỵ Dung đã nhận điện thoại, không đợi Hoàng Tử Hiên nói, anh ta nói trước: “Nếu như đói bụng, cậu tự gọi đồ ăn ngoài, bây giờ tôi không về được. Còn phải giúp cậu bảo vệ Lê Mỹ Gia đấy.”



“Hôm nay Mỹ Gia không ở công ty?” Nghe vậy Hoàng Tử Hiên lại hỏi, theo như anh biết, gần đây Lê Mỹ Gia không ở công ty thì về nhà họ Lê. Hơn nữa trừ Kim Kỵ Dung ra, còn có người khác đang âm thầm bảo vệ Lê Mỹ Gia. Bởi vậy cứ đến buổi tối Kim Kỵ Dung lại rút lui.



“Ở công ty thì có ở công ty, có điều vừa nãy mẹ kế của cô ấy có đi lên. Cậu không phải nói mẹ kế của cô ấy vẫn luôn tính kế cô ấy sao, tôi nghĩ đợi bà ta đi xuống rồi mới rời khỏi.” Kim Kỵ Dung nói.



“Tối thế này Nghiêm Thái Dung đến công ty làm gì? Lên trên bao lâu rồi?” Hoàng Tử Hiên cảnh giác hỏi.



“Vừa đi lên, tôi thấy trong tay bà ta cầm hộp cơm, xem ra đến để đưa cơm cho Lê Mỹ Gia.” Kim Kỵ Dung suy đoán.



Hoàng Tử Hiên hừ một tiếng: “Bà ta lại có lòng tốt đưa cơm cho Mỹ Gia? Không có việc gì mà ra vẻ nịnh bợ không gian thì là cướp. Cậu cứ trông trừng trước, bây giờ tôi qua đó tìm cậu.”



Kim Kỵ Dung ồ một tiếng.



Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Tử Hiên lập tức ra ngoài. Nghiêm Thái Dung tối thế này rồi còn đi đưa cơm cho Lê Mỹ Gia, việc này cứ làm anh cảm thấy không đúng.



Lúc này trong phòng làm việc của giám đốc Tập đoàn Thịnh Thế, Lê Mỹ Gia cũng ôm lòng nghi ngờ giống Hoàng Tử Hiên. Cô không cho rằng Nghiêm Thái Dung có lòng tốt như vậy, không ngại cực khổ đến đưa cơm cho cô.



“Sao vậy? Đây là đồ dì Liên tự tay làm cho cô đấy. Chắc là hợp với khẩu vị của cô đấy.” Thấy Lê Mỹ Gia nghi ngờ nhìn mình, Nghiêm Thái Dung quang minh lỗi lạc nói.



“Tôi tin đây là đồ dì Liên làm, tôi chỉ không tin bà sẽ có lòng tốt đưa đến cho tôi.” Lê Mỹ Gia lạnh lùng nói, tay nghề của dì Liên, cô vừa nhìn đã có thể nhận ra, đặc biệt là hương vị của canh hạt sen chính là thứ cô quen thuộc nhất.



Nghiêm Thái Dung không hề giận vì sự trực tiếp của Lê Mỹ Gia, cười ngồi xuống trước mặt cô, càng nói trực tiếp hơn: “Cô tưởng tôi muốn đưa cho cô sao? Có điều nếu đưa cho cô một bữa cơm mà lại giành được hảo cảm của bố cô, tôi có gì không tự nguyện làm chứ?”



Quả nhiên là vậy!



Lê Mỹ Gia cười lạnh một tiếng, cô đã biết Nghiêm Thái Dung sẽ không làm chuyện không có lợi ích. Giống như khi diễn kịch trước mặt bố cô, giả dạng một người mẹ kế tốt từ trước đến giờ bà ta đều rất thuận tay.



“Bà không đi diễn phim thì đúng là tiếc thật.” Lê Mỹ Gia nói trào phúng.



Nghiêm Thái Dung đã quen với lời nói lạnh nhạt của Lê Mỹ Gia, không quan tâm nói: “Tùy cô nói thế nào cũng được, mục đích của tôi đạt được là được rồi.”



“Tôi còn sống một ngày, bà vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đạt được mục đích cuối cùng.” Lê Mỹ Gia lạnh giọng nói.



“Đừng nói sớm như vậy, cô chẳng qua cũng chỉ là tạm thời giành được Tập đoàn Thịnh Thế mà thôi. Đừng quên, nửa năm sau, nếu cô không thể khiến cho lợi nhuận của tập đoàn tăng gấp đôi cũng sẽ bị đá đi thôi.” Nghiêm Thái Dung nói.



“Tôi sẽ không cho bà cơ hội này.” Lê Mỹ Gia tự tin nói.



“Vậy thì cứ chờ xem.” Nghiêm Thái Dung nói rồi chỉ chỉ canh hạt sen và những món điểm tâm khác mà dì Liên làm trước mặt cô: “Hôm nay tôi không đến để tranh chấp với cô chuyện này, ăn đi, đừng lãng phí công sức của dì Liên.”



Lê Mỹ Gia không muốn ăn đồ Nghiêm Thái Dung đưa đến một chút nào, nhưng vừa nghĩ đến đây là đồ dì Liên làm, nghĩ đến bà ấy đã hoa mắt lão rồi mà còn tự mình lấy tâm hạt sen để làm canh cho mình lại không nỡ lãng phí chỗ đồ ăn này. Do dự một lúc vẫn đặt bút xuống, cầm thìa lên uống canh.



Nhìn thấy Lê Mỹ Gia uống từng ngụm canh hạt sen, còn ăn vài miếng điểm tâm, Nghiêm Thái Dung lộ ra một nụ cười gian trá, con ngươi lại lộ ra một tia sắc bén như lưỡi độc. Nếu lúc này Lê Mỹ Gia ngẩng đầu lên, nhất định sẽ không tiếp tục ăn những thứ đồ này nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK