Lê Mỹ Gia ngạc nhiên, lần trước cô đến đồn cảnh sát là bởi vì Lê Phi Long phái người ám sát cô, lần này bản thân cô lại không chú ý ở cục cảnh sát có một vị cảnh sát xinh đẹp nhường này.
“Sao cô cũng ở đây? Chỗ này không phải là nhà của Hoàng Tử Hiên à?” Trương Tiểu Lệ hỏi dồn dập.
Lê Mỹ Gia hoàn hồn đáp lại: “Nay này là nhà của anh ta, cô đến tìm anh ta sao?”
“Đúng vậy.” Trương Tiểu Lệ gật đầu lấy tờ rơi quảng cao ra nói: “Tôi nhìn thấy anh ta phát tờ rơi quảng cáo này, trong đây ghi là có cho thuê phòng, không biết giờ anh ta có ở nhà không?”
“Thuê phòng?” Lê Mỹ Gia sửng sốt, mắt liếc nhìn về phía tờ rơi quảng cáo nhăn nhúm kia. Nội dung trong quảng cáo so với cái cô nhìn thấy trên mạng quả là y chang nhau.
Thì ra là muốn cho thuê phòng, Lê Mỹ Gia lại im lặng. Chẳng phải cô đã thanh toán tiền thuê phòng cho anh ta rồi sao? Làm sao có chuyện anh ta thiếu tiền được. Hoàng Tử Hiên muốn cho thue·nguyên nhân trừ việc anh ta thiếu tiền ra còn là vì anh ta muốn thực hiện ước mơ từ tấm bé của mình, mà điều này thì Lê Mỹ Gia dĩ nhiên không biết.
“Anh ta có nhà không?” Trương Tiểu Lệ nhìn sắc mặt Lê Mỹ Gia có vẻ không tốt, bèn yếu ớt hỏi lần nữa. Đây là lần thứ hai cô ta gặp Lê Mỹ Gia, người này lúc nào cũng khiến cô ta cảm thấy áp lực, khiến người ta cảm thấy cô ấy có loại cảm giác người sống chớ tới gần.
“Có.” Lê Mỹ Gia vì không vui khi Hoàng Tử Hiên không hỏi ý mình mà đã làm quảng cáo cho thuê phòng nên hời hợt trả lời sau đó quay người đi vào trong biệt thự.
Trương Tiểu Lệ bị phơi ngoài cửa nhà, tiến không được mà lùi cũng không xong. Nhưng cô ta ngẫm lại thấy dù sao thì giờ mình cũng không có nhà để về bèn kiên trì bám theo vào nhà.
Chỉ trong chốc lát, Hoàng Tử Hiên đã làm xong món mì trứng, nghe thấy tiếng bước chân Lê Mỹ Gia trở về, hỏi lớn: “Ai đến vậy?”
Lê Mỹ Gia không thèm trả lời anh ta, trực tiếp đi thẳng lên tầng.
Hoàng Tử Hiên thấy cô ấy không nói lời nào nên quay người hô lớn: “Cô đừng đi lên, ở lại chốc nữa là có đồ để ăn rồi.”
“Không ăn.” Lê Mỹ Gia hầm hừ buông một câu, đi thẳng lên tầng.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên khẽ giật một cái, đang êm đẹp sao lại nổi cáu rồi? Chẳng lẽ có người mà cô ấy không muốn gặp đang ở đây?
Nghĩ đến đây, Hoàng Tử Hiên tắt bếp đi ra ngoài phòng bếp, anh muốn nhìn xem là ai to gan dám chọc Lê Mỹ Gia mất hứng.
Không ngờ chân trước anh ta vừa bước khỏi cửa, chân sau Trương Tiểu Lệ đã đi tới, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
“Sao lại là cô!” Hoàng Tử Hiên giật nảy mình: “Sao cô biết tôi ở đây? Tôi đi là được chứ gì, cô đừng theo dõi tôi nữa.”
“Ai thèm theo dõi anh!” Trương Tiểu Lệ sải bước tiến tới chỗ anh, cầm tờ rơi quảng cáo đã nhăn nhúm đập thẳng vào mặt anh: “Là tôi dựa vào cái địa chỉ này mà tìm đến chỗ anh thôi.”
Hoàng Tử Hiên cúi đầu nhìn, thấy đây đúng là tờ quảng cáo mình phát mới ồ một tiếng, sau đó lại hỏi: “Vậy cô tới nhà tôi làm gì? Không phải chúng ta đã phân rõ rồi sao? Chuyện ngày hôm nay đều là nhờ công lao của cô, không liên quan đến tôi. Hay lương tâm cô bộc phát nên đến đưa tiền thưởng cho tôi vậy?”
“Tôi…” Ánh mắt Trương Tiểu Lệ nhìn về phía phòng bếp đang tỏa ra mùi hương mê người kia, cô ta nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Khụ khụ, thực ra thì tôi tìm anh là có việc cả. Nhưng công việc ở cục cảnh sát của tôi bận quá, đến giờ vẫn chưa được ăn cơm. Hay chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhỉ?”
Hoàng Tử Hiên nghe vậy nghi ngờ nhìn cô một cái: “Nói trắng ra là cô muốn đến nhà tôi ăn chực chứ gì?”
“Tôi từ xa đến đây mà chỉ để ăn chực, quả nhiên là đầu óc của người điên thiệt mà. Phí đi xe từ chỗ tôi đến đây vừa đủ một bữa cơm đó.” Trương Tiểu Lệ “chột dạ” giải thích.
“Cũng đúng.” Hoàng Tử Hiên cảm thấy Trương Tiểu Lệ cũng không rỗi hơi đến thế, gật đầu nói: “Bát đũa để trong ngăn kéo, cô tự đi lấy đi.”
Dù sao Lê Mỹ Gia cũng không ăn, gói lại đến sáng mai vẫn ăn được. Mời Trương Tiểu Lệ ăn cũng đỡ hơn, thuận nước đấy thuyền mà. Hoàng Tử Hiên nghĩ vậy nên kéo ghế ra ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, chờ Trương Tiểu Lệ ăn xong rồi hai người bắt đầu nói chuyện.
Trương Tiểu Lệ không khách khí xíu nào, lấy từ trong tủ bát ra cái bát nào nhìn đẹp nhất, xịn nhất đựng đầy một bát to mì trứng gà, ngồi đối diện Hoàng Tử Hiên ăn như hổ đói lâu ngày.
“Cô không sợ nghẹn à?” Hoàng Tử Hiên nhìn cô ăn một bát lớn vậy mà tốc độ cũng nhanh tương đương, xúc động nhìn cô nói.
“Tôi sắp đói chết ròi, cơm Tây hồi trưa không đủ lấp dạ dày tôi.” Trương Tiểu Lệ ham ăn nói.
Hoàng Tử Hiên im lặng nhìn tướng ăn xấu xí của cô, cười hề hề nói: “Cô mà là con gái gì chứ, ngồi không ra ngồi ăn thì vô dạng. Tôi sắp thay bố cô phát sầu rồi, nhưng nỡ lòng nào trách mắng cô được.”
“Tôi đây cũng chả cần ai cưới mình.” Trương Tiểu Lệ trừng mắt nhìn anh một cái, hỏi vặn lại: “Lê Mỹ Gia sao ở nhà anh vậy? Hai người ở chung à?”
“Dâm nữ!” Hoàng Tử Hiên mở mồm là chê cô: “Lê Mỹ Gia là khách trọ ở nhà tôi, cô ấy thuê nhà của tôi thôi.”
Trương Tiểu Lệ ồ một hơi, dường như cô đang nghe được việc gì đó rất thú vị: “Cô ấy mà cũng cần thuê phòng á? Chẳng phải nhà cô ấy vô cùng thừa tiền sao?”
“Kẻ có tiền giờ thích đi thuê phòng đấy làm sao? Cô quản được chắc?” Hoàng Tử Hiên dùng nguyên câu văn của Lê Mỹ Gia đáp trả Trương Tiểu Lệ.
Trương Tiểu Lệ nghe vậy cũng gật gù đồng ý: “Phải ha, giống như anh vậy, rõ ràng không thiếu tiền mà thích đi cho thuê phòng. Đây có lẽ là thú vui của người giàu nhỉ?”
“Tôi làm gì giống vậy, trừ cái biệt thự này ra thì tôi là người nghèo chính thống đấy.” Hoàng Tử Hiên lắc đàu nói.
Trương Tiểu Lệ bĩu môi, một mặt kiểu bổn cô nương đây cóc có tin ông nhé: “Vậy anh cho cô ấy thuê phòng giá ra sao?”
“Một vạn một năm.” Hoàng Tử Hiên trả lời.
“Khụ khụ…” Trương Tiểu Lệ bị số tiền cho thuê phòng này dọa sợ, xém nữa phun nước ra ngoài, cô ta ho khan hồi lâu mới nói tiếp được: “Một vạn một năm! Anh đi ăn cướp mới đúng, phòng ở trung tâm thành phố cũng không có giá này đâu.”
Hoàng Tử Hiên đáp ngay: “Cô ấy thuê hẳn một tầng, tiền thuê nhà dĩ nhiên phải đắt hơn bình thường.”
Nghe đến việc có người thuê hẳn một tầng, Trương Tiểu Lệ mới thở phào nhẹ nhõm. Người có tiền quả nhiên ai cũng tùy hứng, sau đó suy yếu hỏi: “Vậy thuê riêng lẻ một phòng hết bao nhiêu?”
Nghe cô ta nói muốn thuê nhà, Hoàng Tử Hiên nghiêng người hỏi cô ta một vài việc: “Cô hỏi cái này để làm gì? Cảnh sát Trương, chẳng nhẽ cô đến đây để thuê phòng?”
“Ha ha…” Trương Tiểu Lệ thấy mục đích của mình đã bị Hoàng Tử Hiên nhìn thấu, lại ho khan tiếp.
Hoàng Tử Hiên nhìn bộ dáng chột dạ này của cô liền biết mình đoán đúng tám chín phần rồi, khóe miệng gương lên ý cười: “Cô quả nhiên là đến thuê phòng! Cảnh sát Trương, người ta có tiền nên tùy hứng, cô nghèo mà cũng tùy hứng ghê. Ở nhà thì không ở cho yên đi, ký túc xá của cục cảnh sát cũng không thèm ở. Giờ cô đến đây náo loạn chi vậy?”
“Tôi…” Trương Tiểu Lệ nhớ đến đây lại tỏ vẻ đáng thương, nhưng nội tâm mạnh mẽ của cô không cho phép mình bộc lộ sự chật vật ngày hôm ấy cho Hoàng Tử Hiên xem, chỉ có thể nói vài câu gây cười: “Anh hỏi nhiều vậy để làm gì, chỉ cần nói có cho mướn hay không là được.”
“Thuê thì đương nhiên được.” Hoàng Tử Hiên cười ha hả: “Nhưng tôi đây cũng tò mò hỏi một câu, cô có tiền không đấy?”
Trương Tiểu Lệ run run sờ túi tiền khô quắt của mình: “Tiền lớn thì tôi không có nhiều, nhưng tiền thuê một phòng trong nhà này chắc là đủ đi. Tôi không thuê một tầng đâu, chỉ cần một phòng là đủ.”
“Ồ, vậy cô ngồi đây ăn cơm đi, ăn xong tôi sẽ đưa cô đi chọn phòng.” Hoàng Tử Hiên cười cười, anh ta biết rõ Trương Tiểu Lệ đêm hôm khuya khoắt đến đây thuê phòng chắn hẳn là có nguyên nhân bất đắc dĩ. Nhưng cô không tình nguyện nói ra thì mình cũng không nên nhiều chuyện.
Trương Tiểu Lệ nghe xong lời này thở phòm, ăn hai ba miếng cái bát đã chỉ còn lại nước mì không: “Tôi ăn xong rồi.”
Hoàng Tử Hiên gật đầu, đứng dậy đưa cô lên tầng hai. Cả tầng ba giờ đều là của Lê Mỹ Gia, chỉ có lầu hai là có thể cho người khác thuê được.
“Phòng ngủ chính là phòng của tôi, không thể thuê được. Những phòng khác đều tùy cô chọn, thích phòng nào thì thuê phòng đó.” Hoàng Tử Hiên chỉ chỉ tất cả các phòng trừ phòng ngủ chính của mình ra.
Trương Tiểu Lệ kinh ngạc thốt lên một tiếng, nhìn căn biệt thự này của Hoàng Tử Hiên trang trí tốt như này khiến cô không khỏi chột dạ. Cô tùy tiện mở một phòng ra, nhìn thấy chậu hoa bên trong, thở dài hỏi giá: “Phòng này bao nhiêu tiền.”
“Một tháng hai ngàn, cả lầu hai đều chỉ có chung một giá này thôi, một lần trả ba tháng.” Hoàng Tử Hiên một bộ dạng Bao Công liêm chính trả lời thuần thục.
Hai ngàn! Một lần trả ba tháng!
Trương Tiểu Lệ hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng tính toán sơ qua. Nếu như cô thuê một phòng thì cần trả ít nhất tám ngàn. Nhiêu đây đối với một người từ đầu đến chân cộng thẻ ngân hàng không đủ sáu ngàn như cô mà nói, chỉ có hiện lên hẳn ba chữ dán lên mặt: “Mướn không nổi!”
“Ờ ờ… Nhà của anh có không gian nào tiện nghi không?” Trương Tiểu Lệ yếu ớt hỏi tiếp.
“Tiện nghi hả?” Hoàng Tử Hiên kéo dài âm cuối nhìn Trương Tiểu Lệ, híp mắt cười.
Trong mắt Trương Tiểu Lệ tràn đầy mong đợi nhìn câu trả lời của hắn.
“Tiện nghi thì có phòng có đấy, nhưng chỉ một phòng có thôi. Song nó lại ở lầu một, nằm trong một phòng dành cho người ở. Cô nếu không ngại thì…”
“Không chê không chê, tôi không có yêu cầu cao đấu, có giường để ngủ là ổn rồi.” Không đợi Hoàng Tử Hiên trả lời, Trương Tiểu Lệ mau lẹ đáp.
Hoàng Tử Hiên a một tiếng dài: “Vậy để tôi đưa cô đi xuống đấy xem chút nhé!”