Mục lục
TÔI VÀ KHÁCH TRỌ NỮ 23 TUỔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Nhất Hoa giận dữ trừng mắt với anh: "Việc đó sẽ không xảy ra ở chỗ của tôi. Còn nữa, Mỹ Gia, cô ấy là của tôi, tốt nhất anh nên tránh xa cô ấy một chút!"



Hoàng Tử Hiên thở dài một tiếng: "Không phải các anh là kẻ có tiền à, vì sao không lấy tiền ra giải quyết công việc đi, đừng lên tiếng làm gì. Tôi cũng nói rất nhiều lần rồi, trừ tiền ra, tôi không đồng ý bất kỳ sự dọa dẫm nào hết."



"Đừng có làm bộ làm tịch với tôi nữa!" Tôn Nhất Hoa lại cho là Hoàng Tử Hiên đang đùa mình, giận dữ bảo: "Tôi cảnh cáo rồi, nếu bây giờ anh không nghe, thì tự mà gánh lấy hậu quả!"



Nói xong, không đợi Hoàng Tử Hiên có cơ hội lên tiếng, Tôn Nhất Hoa đã giơ tay lên, ném bóng ra ngoài.



Anh ta cũng tương đối tự tin về khả năng ném bóng của mình, càng tin là Hoàng Tử Hiên sẽ không phải ngoại lệ, chắc chắn sẽ bị bản thân làm strikeout giống như hai người trước. Lê Mỹ Gia, em cứ nhìn đi, đây mới là thực lực thật sự của Tôn Nhất Hoa anh!



Một tay Hoàng Tử Hiên nắm gậy bóng chày, cũng không hoang mang vì cú ném đột ngột của Tôn Nhất Hoa. Chưa dừng lại ở đó, sau khi quả bóng rời khỏi lòng bàn tay Tôn Nhất Hoa, anh cũng không hề bày ra tư thế đánh bóng.



"Toi rồi, xem ra Hoàng Tử Hiên không gạt chúng ta đâu. Anh ấy thật sự không biết đánh bóng thật, mấy cậu nhìn đi, anh ấy còn không biết cầm gậy đánh bóng nữa là." Một đội viên thấy Hoàng Tử Hiên không nhúc nhích, thì không kìm được mà nhắm mắt bảo.



Mấy đội viên khác cũng không dám nhìn thẳng, nhìn qua Hoàng Tử Hiên với biểu cảm không tốt. Sớm biết người kia không đánh được thật, họ đã đưa một người khác trong đội lên rồi, chưa biết chừng còn đỡ được một quả, thế vẫn tốt hơn là chờ chết giống Hoàng Tử Hiên.



Hoàng Tử Hiên không quan tâm đến người khác nhìn mình như thế nào, hai mắt anh vẫn dán chặt vào quả bóng. Tôn Nhất Hoa không hổ là thành viên đã từng tham gia giải đấu bóng chày, quỹ đạo bay của quả bóng này vô cùng khó đoán, người bình thường thật sự khó mà tìm được vị trí chuẩn xác của quả bóng, nên khó mà đánh trúng được.



May mà Hoàng Tử Hiên cũng không phải người bình thường, anh là người có luyện võ. Lúc so chiêu với người khác, tốc độ ra đòn của anh có thể sánh bằng, thậm chí là hơn cả tốc độ ném của Tôn Nhất Hoa. Vậy nên, tốc độ mà ở trong mắt người khác là không ai bì nổi, thì trong mắt của Hoàng Tử Hiên, nó cũng chỉ một cảnh quay chiếu chậm mà thôi.



Hoàng Tử Hiên hoàn toàn có thể nắm bắt được quỹ tích mà quả bóng kia bay, khi anh thấy quả bóng lao về phía tay người bắt, cuối cùng gậy đánh bóng kia cũng được nâng lên.



Bóc!



Vút!



Quả bóng lao từ trong tay Tôn Nhất Hoa, thứ mà người ta khẳng định là Hoàng Tử Hiên không thể nào đánh trúng, lại bất ngờ bị Hoàng Tử Hiên đánh cho bay thật xa.



Ôi!



Bất kể là đội viên của Trịnh Dũng Hạo hay đội viên của Tôn Nhất Hoa, họ đều sửng sốt đến mức hít một hồi khí lạnh.



Theo bản năng, mọi người bắt đầu nheo mắt lại nhìn, sợ bản thân đã nhìn nhầm rồi.



Tuy nhiên, sau một lần nhìn kỹ lại này, một chuyện nữa xảy ra khiến bọn họ khiếp sợ.



Lấy quỹ tích mà mắt thường không nhìn thấy được, quả bóng bay càng cao, càng xa hơn. Họ chỉ có thể thấy một cái bóng trắng xẹt ngang không trung, lao thẳng về phía vách sân bóng.



Bụp!



Trong ánh nhìn chăm chú của vô số người, quả bóng bay vùn vụt, dừng ở một bên khác của bờ vách.



Hít!



Ở hiện trường, ngoại trừ tiếng hít vào ra, thì không khí tĩnh lặng chẳng còn tiếng động nào khác, ai ai cũng sững sờ ngay tại chỗ.



Chỉ có một mình Hoàng Tử Hiên là bắt đầu chậm rãi chạy ngược theo chiều kim đồng hồ về phía gôn.



Tôn Nhất Hoa là người phản ứng lại đầu tiên, mắt trừng Hoàng Tử Hiên giống như có thể bốc cả lửa. Đây là một sân bóng chày tiêu chuẩn, từ nơi này đến vách sân cũng phải một trăm hai mươi hai mét. Dù là vận động viên bóng chày chuyên nghiệp, sợ là người đó cũng khó mà đánh ra khỏi vách sân được, chứ nói gì một gã tay mơ như Hoàng Tử Hiên. Sao nó có thể làm được vậy?



"Tuyệt quá đi mất! Đây là cầu thủ đánh bóng có khả năng khủng khiếp nhất tôi từng thấy!" Trịnh Dũng Hạo đứng dậy nhìn Hoàng Tử Hiên, người đã chạy qua ba gôn trở lại gôn nhà, một cách nghẹn họng trân trối.



Lê Mỹ Gia cũng nhìn đến ngây cả người. Dù có không hiểu bóng chày, cô cũng hiểu cái gì gọi là homerun. Kiểu đánh kia chính là tình huống khó đạt được nhất trong các tình huống, không ngờ Hoàng Tử Hiên có thể dễ dàng tung ra một cú đánh như vậy.



Lúc này, ngay cả trọng tài có kiến thức uyên bác cũng sợ hãi đến mức quên cả thổi còi. Trước khi giải nghệ, ông ta cũng từng thường xuyên đảm nhiệm vị trí trọng tài của nhiều trận đấu lớn. Nhìn chung trong kiếp trọng tài nửa đời người này, Hoàng Tử Hiên là một trong những người hiếm hoi ông ta từng gặp có thể đánh được một đường bóng được như thế, thậm chí còn là người đầu tiên lập được homerun bằng một tay.



"Hura hura, Hoàng Tử Hiên, Hoàng Tử Hiên, Hoàng Tử Hiên!" Cuối cùng mấy đội viên của Trịnh Dũng Hạo cũng phản ứng lại kịp, cả đám người hân hoan nhìn Hoàng Tử Hiên mà hoan hô.



Hoàng Tử Hiên xấu hổ cười bảo: "Vậy chắc là chấp nhận được phải không?"



"Ôi mẹ nó, tất nhiên là chấp nhận rồi! Homerun luôn đấy, bốn điểm cho lượt thứ hai! Anh thật sự chưa chơi bóng chày bao giờ đấy à?" Vừa nghe xong câu hỏi này, đội viên bèn hỏi một câu đầy ngờ vực.



"Sao đầu năm nay nói thật thế nào cũng không ai tin vậy?" Hoàng Tử Hiên càng cảm thấy không biết nói gì, anh cũng bảo nhiều lần rồi mà!



Mấy đội viên lập tức chửi thề vì bị đả kích tập thể. Một người chưa từng chơi bóng chày lại có thể đánh ra được homerun, vậy mấy người tự nhận là chơi chuyên nghiệp như bọn họ còn dùng được nữa sao?



Tất nhiên người bị bẽ mặt nhất vẫn là Tôn Nhất Hoa. Ban nãy anh ta còn nói chắc chắn là có thể khiến Hoàng Tử Hiên strikeout, kết quả người ta đánh một tay thôi còn ra được homerun. Một cú đánh kia cứ như đánh vào mặt Tôn Nhất Hoa vậy, khiến mặt mũi anh ta mất sạch!



"Chỉ là một cú homerun thôi, có gì mà đặc biệt hơn người chứ? Bây giờ mới lượt hai thôi, thắng bại còn chưa chắc chắn, bây giờ ăn mừng là còn quá sớm!" Lê Long Phi không muốn Hoàng Tử Hiên gây náo động, lập tức nói với vẻ cực kỳ quái dị.



"Này thằng nhãi tự cao kia, không được homerun không về, có giỏi thì mày qua đây đánh một cú xem?" Phó đội trưởng của Trịnh Dũng Hạo lập tức mất hứng.



"Phải đó, chuyện gì mà mình không làm được thì đừng có mở mồm chê người khác. Các người muốn đánh tiếp, chúng tôi theo hầu tới cùng. Có Hoàng Tử Hiên ở đây, các người chờ bị giết tiếp đi!" Một đội viên hất cằm nói đầy kiêu ngạo.



"Rốt cuộc là ai đang tự kiêu đó? Chẳng qua chỉ là một quả homerun thôi, chưa gì đã bay lên tận trời rồi à? Được thôi, đánh tiếp, coi cuối cùng các người còn tự mãn được nữa không!" Phó đội trưởng của Tôn Nhất Hoa cũng không chịu nổi cơn nhục nhã, gân cổ lên cãi.



"Kêu la cái gì, mấy người là chó cùng rứt giậu đấy à?"



"Mày mắng ai là chó đấy?"



"..."



Đội viên của hai bên bất chợt trở nên ồn ào, gây gổ, cũng không biết là ai đẩy ai một cái, hai đội viên bắt đầu lao vào đánh nhau. Tình huống sắp sửa không khống chế được, chuẩn bị bùng lên rồi.



"Ngừng tay lại hết cho tôi!"



Ngay đúng thời điểm vô cùng căng thẳng này, Trịnh Dũng Hạo đã đi tới, gằn giọng quát một tiếng, đám đội viên đang có mặt lập tức ngừng động tác lại.



"Tụ tập đánh nhau ở nơi công cộng, các người muốn bị cảnh sát gô cổ hết à?" Trịnh Dũng Hạo trừng mắt nhìn từng đội viên một của mình.



Mấy người này không dám biện bạch, chỉ im lặng cúi đầu.



"Đội trưởng Lý, là đội viên bên anh mắng chửi người khác trước!" Phó đội trưởng của Tôn Nhất Hoa bảo.



Trịnh Dũng Hạo không trả lời lại câu này, chỉ nhìn bọn họ mà hỏi: "Các anh đến đây là để vận động hay để tranh mạnh háo thắng? Tự nhận là một người thích thể thao thật sự, vậy mà không có chút tinh thần thể thao nào. Không chịu được thua cuộc thì đừng ra sân, muốn cho đội trưởng các anh mất mặt sao?"



Mấy đội viên của Tôn Nhất Hoa bị dạy dỗ đến á khẩu cũng chẳng biết đáp lại sao. Trước kia, mỗi khi hai đội vào sân, Trịnh Dũng Hạo vẫn thường xuyên thua nhiều thắng ít, nhưng người này chưa bao giờ không phục như bọn họ hiện tại, hay là lao vào đánh nhau. Nghĩ tới đây, bọn họ đều không kìm được mà thấy hai má nóng lên.



"Chủ tịch Trịnh nói chí phải, là tôi không dạy dỗ tốt bọn họ." Tôn Nhất Hoa cũng không muốn làm phật lòng Trịnh Dũng Hạo, bèn nói câu xin lỗi.



Trịnh Dũng Hạo khoát tay: "Người trẻ tuổi xúc động là chuyện thường, không cần vì thế mà ảnh hưởng hòa khí!"



Tôn Nhất Hoa cười nói một câu rồi thôi, lại quay sang Hoàng Tử Hiên bảo: "Hoàng Tử Hiên, chuyện này là do anh gây ra, không phải anh nên nói một lời gì đó thể hiện trách nhiệm sao?"



Đuôi mày Hoàng Tử Hiên nhíu lại một cái: "Nói gì cơ? Vì tôi không cẩn thận được homerun, làm xấu mặt anh Lâm đây, nên tôi cần xin lỗi sao? Nếu phải nói như vậy, thế thì ngại quá, là tôi lỡ tay, sao có thể tùy tiện đánh ra homerun vậy chứ."



Hi hi ha ha...



Lê Mỹ Gia cũng không kìm được mà phì cười.



"Ha ha!" Trịnh Dũng Hạo cũng cười vang, bảo: "Thằng nhóc này, cậu biết đùa thật đấy!"



Lời xin lỗi kia của Hoàng Tử Hiên rõ là đang châm chọc Tôn Nhất Hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK