Hoàng Tử Hiên gật đầu, nói một cách oan ức: “Đúng vậy, cô vừa sờ vừa hôn tôi, tôi cũng chưa mắng chửi gì mà.”
“Anh, các anh…” Bạch Phi Phi bị sự không biết xấu hổ của Kim Kỵ Dung và Hoàng Tử Hiên làm cho muốn khóc. Rõ ràng là bọn họ được hời, bây giờ còn kêu oan ức. Thứ người gì vậy chứ, cầm thú cũng không bằng.
La Triết liếc nhìn Bạch Phi Phi đầy thông cảm. Với cái miệng nhỏ nhắn này của cô, tuyệt đối không phải là đối thủ của hai tên Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung này.
“Chúng tôi cái gì mà chúng tôi. Các người đã bị phát hiện rồi, mau chạy đi thôi.” Kim Kỵ Dung cũng không muốn bị quấy rầy. Hai cô gái này không thân không thích gì với bọn họ, có thể giúp cũng đã giúp rồi, còn lại chỉ có thể để các cô tự cầu phúc thôi.
Bạch Phi Phi hung hăng trừng mắt liếc bọn họ một cái, nói câu đi thì đi xong lập tức muốn đỡ Giang Y Y lên nhanh chóng chạy đi. Nhưng mà toàn thân Giang Y Y không có sức, căn bản không đứng lên được. Mà Bạch Phi Phi lại gầy, cũng hoàn toàn không đỡ dậy nổi cô ấy. Cố gắng thử vài lần đều không thành công, còn làm mình đủ kiệt sức.
“Hay cho hai con đĩ cái này, vậy mà lại dám chơi tao.” Lúc này hai ba tên côn đồ bước tới, chỉ tay mắng Bạch Phi Phi và Giang Y Y.
Sắc mặt Bạch Phi Phi thay đổi, tự biết là không xong rồi, đành phải bất chấp giả vờ to gan mà nói: “Các người đừng làm bậy, tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ tới ngay thôi. Nếu như biết các người ở đây chơi mấy thứ đồ này, các người phải gánh chịu mọi hậu quả.”
“Cảnh sát?” Tên côn đồ như là nghe thấy chuyện cười tày trời nào đó, cười ha ha nói: “Mày là người Quan Âm Bồ Tát phái tới chọc cười tao hả, báo cảnh sát ở đây á? Mày cho rằng bọn họ thật sự sẽ đến kiểm tra hả? Ở đây là Cửu Long Thập Bát Hội, cảnh sát còn cần nhờ bọn tao nuôi đấy.”
Cả người Bạch Phi Phi run lên, làm sao mà cô biết được chuyện này chứ. Ngay cả Cửu Long Thập Bát Hội cô cũng chưa từng nghe nói đến, vừa mới đi làm ở đây được ba ngày với Giang Y Y. Sớm biết trong quán bar loạn như vậy, bọn họ có thiếu tiền đi nữa cũng sẽ không đến đây làm việc rồi.
“Mày nói nhiều mấy lời thừa thãi như vậy với hai ả làm gì, mau mang hai ả đi. Đợi đến lúc cậu Ngô chờ đến nôn nóng rồi, sẽ không thiếu được việc muốn phạt chúng ta đâu.” Gã bạn của tên côn đồ đi tới sau đó nói.
Nhắc đến cậu chủ kia của mình, khuôn mặt của mấy tên côn đồ đều lộ vẻ sợ hãi, nên ba người liền đến kéo Bạch Phi Phi.
“Á… Đừng chạm vào tôi.” Bạch Phi Phi thét chói tai.
“Mẹ nó, đừng có rượu mời khôn uống mà muốn uống rượu phạt. Cậu Ngô có thể nhìn trúng hai người, đấy là phước đức hai người tu mười tám đời mới được đấy. Hai người không những không biết ơn cậu Ngô, còn thiếu chút nữa đã đá cậu ấy thành thái giám. Đồ không biết điều!” Tên côn đồ nói xong lại vươn tay qua lần nữa.
Bạch Phi Phi lại sợ hãi hét lên một tiếng né tránh, nhưng cô đã không còn chỗ có thể trốn được, trừ phi trốn vào trong lòng Hoàng Tử Hiên. Nhưng cô mới không làm như vậy đâu, nói như vậy, cũng giống như là một cái hố lửa.
Nhìn thấy Bạch Phi Phi đã bị dọa sợ đến bay màu vậy mà vẫn không chịu cầu cứu mình, Hoàng Tử Hiên lắc đầu không nói gì. Lúc tên côn đồ kia phủ tay chuẩn bị chạm vào Bạch Phi Phi, anh nhấc chân đá vào bụng của gã.
Bốp!
Sau âm thanh trầm đục đó, tên côn đồ bay vèo ngược ra ngoài, cả người vèo vèo đập vào phía sau cái bàn đá cẩm thạch. Động tĩnh này đã dọa đám khách ở bàn đó, họ hét lên rồi đứng dậy.
Gã côn đồ nhìn thấy Hoàng Tử Hiên dùng một cước đã đá bay bạn mình, sức lực rất mạnh, khiến người ta thấy kinh khủng. Lập tức hai người đi tới kiểm tra người kia, mấy người khác thì lại trừng mắt lạnh lùng nhìn về phía Hoàng Tử Hiên: “Thằng nhóc nhà quê ở đây đến thế, vậy mà dám quản chuyện của cậu Ngô.”
“Mày còn không xứng nói chuyện với tao, kêu Ngô Cảnh Hành ra đây gặp tao.” Ánh sáng trong mắt Hoàng Tử Hiên trầm xuống. Tên này vừa nhắc đến Cửu Long Thập Bát Hội, lại nhắc đến cậu Ngô, Hoàng Tử Hiên đoán đó nhất định là Ngô Cảnh Hành.
“Mẹ nó mày cũng kiêu ngạo quá rồi đó. Tên của cậu Ngô chúng tao cũng là để mày gọi ư!” Gã côn đồ nghe vậy thì quát.
“Tao khuyên mày nên nói chuyện lễ độ chút, nếu treo chữ “Mẹ nó” bên miệng thế nữa thì đời này mày cũng đừng nghĩ sẽ có cơ hội nói chuyện.” Kim Kỵ Dung nhíu mày, nghe thấy bọn họ nói lời tục tiễu với Hoàng Tử Hiên như vậy, đương nhiên sẽ có tư tưởng bảo vệ anh.
“Mày lại là thằng nhà quê từ tảng đá nào chui ra thế? Mày có biết bọn tao là ai không? Từng nghe qua Cửu Long Thập Bát Hội chưa? Đồ ngu!” Gã côn đồ này ỷ vào được Ngô Cảnh Hành làm chỗ dựa, sao mà lại sợ mấy người vô danh này.
“Cửu Long Thập Bát Hội à?” Kim Kỵ Dung lạnh lùng cười, nhặt mảnh chai bia nhỏ vừa bị văng tung tóe ở dưới chân lên, bất ngờ bắn về phía gã kia.
Vèo!
Một luồng gió sắc bén truyền đến, người này nhất thời thấy nguy hiểm, theo bản năng muốn trốn. Nhưng mà tốc độ của một người bình thường như gã sao bắt kịp một người tu võ. Bên này còn chưa nhích chân, một mảnh thủy tinh vỡ đã đâm vào cổ họng gã ta.
Phụt…
Máu tươi như suối phun phun ra, những người khách xung quanh bị dọa sợ thét lên, nhao nhao lùi về phía sau một bước lớn.
“Khặc…” Người này đau đớn muốn kêu lên, nhưng lại kêu không ra tiếng, bộp một tiếng ngã trên mặt đất bụm cổ đau đớn lăn qua lăn lại.
Biến cố này chỉ phát sinh trong một giây, tên côn đồ sững sốt một lúc mới phản ứng lại, cả đám chạy tới xem xét tình hình của gã kia. Thấy mảnh thủy tinh vỡ đã đâm sâu vào cổ họng, một người vội vàng nói: “Nhanh, chúng mày hai người tới khiên cậu ta đi bệnh viện.”
Lời này vừa dứt, hai người đó lập tức bối rối vội vàng tới khiên người đi. Nơi nào họ đi qua, đều để lại cả mảng vết máu.
Những người khách đã sợ hãi rồi, người trong quán bar nhìn thấy cảnh tượng cũng nghe thấy thông tin mà chạy đến, phối hợp với mấy tên côn đồ còn lại bao vây chật kín lấy bàn của Hoàng Tử Hiên.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, nhưng chỉ có Giang Y Y vẫn làm ầm ĩ không nghe, không quan tâm, mặc kệ sự ngăn cản của Bạch Phi Phi, nhất định muốn dựa vào Hoàng Tử Hiên. Làm cho Hoàng Tử Hiên dở khóc dở cười, anh đành phải đánh sau gáy của cô ấy một cái.
“Y Y!” Trông thấy Giang Y Y bị Hoàng Tử Hiên đánh ngất, Bạch Phi Phi cắt ngang nói: “Anh làm cái gì vậy?”
“Làm cho cô ấy im lặng một lát, chẳng lẽ cô muốn nhìn thấy cô ấy nhảy thoát y trước mặt mọi người à?” Hoàng Tử Hiên đáp.
Bạch Phi Phi không lên tiếng, biết mình nghĩ oan cho Hoàng Tử Hiên, trong ánh mắt liền xuất hiện vài tia áy náy. Chỉ là nghĩ đến vừa nãy anh chiếm hời từ Giang Y Y, cô lại không còn chút áy náy nào với anh nữa.
“Người anh em, mày từ đường nào đến mà ngang ngược ở đây vậy? Mày có biết là gây chuyện trên địa bàn của Cửu Long Thập Bát Hội bọn tao thì cái giá phải trả là gì không?” Một người dẫn đầu nhìn thấy cảnh tượng nhíu mày hỏi. Ra tay tàn nhẫn như vậy, đã chọc giận bọn họ.
“Đường lớn hương nhãn.” Hoàng Tử Hiên rất phối hợp mà trả lời.
Đường lớn Hương Nhãn?
Đám người sửng lại, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, thì thầm rỉ tai nhau hỏi có từng nghe qua con đường mà tên phá hoại này nói hay không. Nhưng mà hỏi hết một vòng, bất ngờ là không hề có ai biết đến cả.
“Đường lớn Hương Nhãn là đường nào? Mày theo tên khốn nào?” Tên dẫn đầu thấy các anh em đều không biết, liền hỏi lại Hoàng Tử Hiên.
“À, là con đường trước cổng nhà tao trồng đây cây nhãn thơm ngon ấy mà, tao lăn lộn trên cái đường đó hơn hai mươi năm rồi, người khác đều gọi tao là anh Hương Nhãn.” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng sáng nói.
Khì khì…
Hoàng Tử Hiên vừ dứt lời, Bạch Phi Phi liền không nhịn được mà bật cười. Gì mà đường lớn Hương Nhãn, anh Hương Nhãn. Câu trả lời này quả thật là râu ông nọ cắm cằm bà kia, rõ ràng là cố tình chơi bọn họ.
Bạch Phi Phi cũng nghe ra, người khác đương nhiên cũng nghe ra. Những người khách đều cười nhỏ ra tiếng, chỉ có nhóm côn đồ thấy cảnh tượng thì không cười nổi. Sắc mặt tên dẫn đầu trầm xuống, nói: “Thằng nhãi, mày dám chơi ông à, tao thấy mày sống không nổi đêm nay rồi.”
“Anh Kỳ, đừng nhiều lời với bọn nó, để bọn em trực tiếp phế bọn nó là xong.” Tên đàn em của người dẫn đầu tên anh Kỳ nói.
Anh Kỳ khoát tay chặn lại: “Không cần chúng mày lên, tao muốn đích thân để nó nếm thử mủi vị bị đứt gân gãy xương.”
Mọi người vừa nghe thấy thì sắc mặt đều kinh hãi, tiếp tục vui sướng khi người gặp họa mà cùng nhìn về phía Hoàng Tử Hiên. Bản lĩnh của anh Kỳ bọn họ biết rõ, bằng không đường chủ sẽ không để gã phụ trách vùng này. Hiện tại tên nhãi này chọc giận anh Kỳ, kết cục chắc chắn sẽ bị nghiền xương thành tro.
“Mẹ nó mày đừng có khoác lác nữa, có bản lĩnh thì qua ải của tao trước đi.” Kim Kỵ Dung khinh thường hừ lạnh một tiếng nói.
“Ha Ha, lại có một người tới tìm đường chết.” Nghe Kim Kỵ Dung nói vậy, người khác cười ha hả, giống như là đã nhìn thấy Kim Kỵ Dung biến thành một cái xác chết.
“Vậy tao thành toàn cho mày trước.” Anh Kỳ cũng lạnh giọng cười, vọt thẳng tới chỗ Kim Kkỵ Dung trước.
Kim Kỵ Dung làm lại trò cũ lần nữa, hất một mảnh thủy tinh trong tay ra, vọt thẳng đến cổ họng của anh Kỳ.
Vèo!
Tốc độ mảnh thủy tinh rất nhanh, như là mũi tên vọt khỏi cung, dùng mắt thường cũng không thể nắm bắt được tốc độ mà nó lao đến.
Trong lòng mọi người lộp độp một chút. Ban nãy người này đã dùng chiêu này đâm xuyên qua cổ họng của bạn mình, lần này dùng lại chiêu cũ, cũng không biết là anh Kỳ có thể né được không.
Lúc này anh Kỳ lại chẳng có chút lo lắng nào, lúc người khác thấy mảnh vỡ thủy tinh lao đến cực kỳ nhanh, ở trong mắt gã chỉ giống như là một cuộn phim quay chậm, căn bản không đáng để gã bỏ vào mắt.