Mục lục
TÔI VÀ KHÁCH TRỌ NỮ 23 TUỔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hì hì, nể tình anh khen tôi như vậy, tôi có thể tha cho các anh một mạng, các anh đi đi.” Tâm trạng Tần Mạc rất tốt, nên hào phóng xua tay.



Trương Luân nghe thấy thế lại càng muốn phun máu, thằng này đang nói cái gì vậy, ai tha cho ai một mạng? Hiện giờ rốt cuộc ai nhiều người hơn? Có phải thầy dạy toán của cậu ta chết sớm, chưa kịp dạy cậu ta đếm số không?



“Người khác có thể đi, nhưng người này tôi muốn tự tay làm thịt anh ta.” Hạ Mạt nghe thấy Tần Mạc nói định thả người, cô ta lập tức chỉ và Trương Luân oán hận nói.



Trương Luân nghe xong thì giận giữ, rống lên: “Đồ điếm thối, Thiên Đường có lối mày không đi, Địa Ngục không cửa lại xông vào. Nếu mày đã muốn chết như vậy, thì tao sẽ thành toàn cho mày. Các anh xông lên gϊếŧ cô ta cho tôi, và cả thằng trai bao của cô ta nữa.”



Nghe thấy mệnh lệnh của Trương Luân, bốn người tu võ ngoại gia kia không tiếp tục cứ thế xông lên giống lần thứ nhất, bọn họ nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều lóe lên vẻ do dự. Không có cách nào cả, ai bảo trước đó uy lực của ba mảnh lá cỏ lau do Tần Mạc ném ra quá kinh khủng, khiến bọn họ kiêng kị chứ. Cho dù bọn họ đồng loạt xông lên hết, cũng chưa chắc đã là đối thủ của một người tu võ nội gia.



Đứng trước sống chết, dù là ai cũng sẽ do dự. Huống chi bọn họ chỉ là người nhận tiền làm việc, không hề có lòng trung thành với Trương Luân, tất nhiên sẽ không muốn vì anh ta mà bỏ mạng lại nơi này, vậy thì cái được không bù nổi cái mất.



Thấy bốn người do dự như vậy, Trương Luân giận tím mặt: “Các anh đã nhận tiền của tôi thì phải nghe theo tôi, bây giờ tôi bảo các anh gϊếŧ bọn họ, có nghe thấy không hả, tôi bảo các anh gϊếŧ bọn họ.”



“Đường chủ Trương, chúng tôi đúng là người nhận tiền làm việc thật, nhưng tiền đề là chuyện ấy không có nguy hiểm. Hiện giờ chuyện này đối với chúng tôi mà nói, hệ số nguy hiểm quá cao, chúng tôi không muốn chết ở chỗ này.” Nghe thấy Trương Luân nổi giận, một trong số bốn người từ tốn nói.



“Các anh làm vậy là nói không giữ lời, nếu như các anh không giúp tôi gϊếŧ bọn họ, sau này tôi tuyệt đối sẽ không thuê nhóm Liên Minh Báo Thù các anh làm gì nữa.” Trương Luân càng giận dữ hơn.



“Ha ha, muốn vậy thì tiền đề là anh còn có thể sống đến ngày mai đã.” Một trong số bốn người nở nụ cười không quan tâm, sau đó anh ta chắp tay nói với Tần Mạc: “Người anh em này, vừa rồi chúng tôi đã đắc tội ít nhiều, nể tình mọi người cùng là người của giới tu võ, nước giếng không phạm nước sông, chúng tôi cáo từ trước nhé.”



Nói xong người này liếc mắt ra hiệu cho ba người khác, bốn người lập tức quay đầu nâng thi thể đồng bạn của mình lên, định rời khỏi chỗ này.



“Tôi đã đồng ý để các anh đi chưa?” Bốn người vừa quay đầu đi, giọng nói lạnh lùng của Tần Mạc đã vang lên.



Bốn người dừng chân lại, sau khi nhìn nhau một cái, người vừa nói chuyện trước đó mới quay đầu hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?”



“Cũng không muốn thế nào cả, vừa rồi mỗi người các anh đều dùng chân đá cô ấy trọng thương, vậy tôi cũng tính công bình một chút, muốn mỗi người một chân thôi.” Tần Mạc chỉ vào chân bọn họ nói.



Nghe vậy trên mặt bốn người đều nổi lên vẻ giận dữ, một người không chịu nổi giận dữ nói: “Chúng tôi chỉ là người nhận tiền làm việc cho người khác thôi, cậu cũng là người giang hồ, chắc cậu cũng hiểu rõ những quy củ này.”



“Ngại quá, xưa nay tôi chưa từng bán mạng vì người khác, nên mấy quy củ rắm chó chỗ các anh tôi không hiểu một chút nào cả. Tôi chỉ biết là các anh đã thương tổn cô ấy, thì phải trả giá đắt.” Tần Mạc nhún vai, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo.



“Mẹ nó, nhóc con, tôi khuyên cậu đừng chảnh chó như vậy, chúng tôi là người của Liên Minh Báo Thù, cậu dám đắc tôi với Liên Minh Báo Thù, cứ đợi người của chúng tôi liên tục đến tìm cậu báo thù đi.” Bốn người kia liên tục nhượng bộ, nhưng thấy Tần Mạc không có ý định bỏ qua, bọn họ cũng bị chọc giận.



“Liên Minh Báo Thù?” Tần Mạc nhíu mày suy nghĩ một chút.



“Hừ, sợ rồi à? Sợ thì đừng chảnh chó trước mặt chúng tôi như vậy. Gọi cậu một tiếng người anh em đã là để mắt đến cậu rồi, đừng được đà lấn tới.” Một người thấy Tần Mạc bắt đầu cân nhắc, thì đắc ý nói.



“Không không không.” Tần Mạc vừa nghe đã biết bọn họ hiểu lầm, anh vội vàng lắc đầu nói: “Không phải tôi đang cân nhắc chuyện không chọc nổi Liên Minh Báo Thù, mà tôi đang nghĩ Liên Minh Báo Thù là cái quỷ gì? Chưa bao giờ nghe thấy.”



“Cậu!” Bốn người kia thiếu chút nữa đã tức chết, Liên Minh Báo Thù là tổ chức nổi tiếng như thế, vậy mà có người lại nói chưa từng nghe qua! Con mẹ nó có phải cậu ta đang đùa không?



“Được rồi, đừng nói nhảm với cậu ta nữa. Nếu cậu ta đã tự cho là đúng như vậy, thì chúng ta cũng không cần giữ thể diện cho cậu ta nữa. Tôi không tin bốn người chúng ta liên thủ, lại không đối phó được một thằng nhóc con.” Một người tức giận choáng đầu, hất hàm nói với một người khác.



Tình hình bây giờ,



Tình huống bây giờ, bọn họ muốn đi cũng không được. Ngoại trừ liều mạng một lần, cũng không còn con đường khác có thể chọn. Ba người khác gật đầu một cái nói: “Làm!”



Bốn người lập tức xông lên tấn công Tần Mạc, không hề báo trước, Tần Mạc vẫn mang vẻ mặt nhẹ nhõm hỏi Hạ Mạt: “Cô thấy tôi nên chặt chân trái hay là đùi phải của bọn họ?”



Khóe miệng Hạ Mạt co giật một cái: “Ách, tùy anh, anh vui là được rồi.”



“Hì hì, vậy thì tôi sẽ làm theo ý mình.” Khi đang nói chuyện, đồng thời Tần Mạc cũng có hành động, anh lao về phía bốn người kia nhanh như một cơn gió lốc.



Hai mắt Hạ Mạt sáng lên, ánh mắt lập tức đuổi theo bóng dáng Tần Mạc. Lúc này vậy mà cô lại phát hiện ra tốc độ mắt mình quá chậm, căn bản không kịp đuổi theo động tác của Tần Mạc. Cô còn chưa nhìn rõ Tần Mạc ra tay thế nào, bên tai đã vang lên tiếng răng rắc.



Sau bốn tiếng răng rắc liên tiếp vang lên, là bốn tiếng kêu gào thảm thiết, tiếp đó cô trông thấy bốn người kia đồng loạt ngã ra đất, cònTần Mạc thì đang nở nụ cười đứng chính giữa, khoanh tay, há miệng nói: “Con người tôi rất thích sự đối xứng, hai trái hai phải, hoàn mỹ.”



Nghe thấy thế, mặt Hạ Mạt lập tức đen lại lườm anh, chuyện chặt chân người khác tàn nhẫn như vậy, sao đến tay anh lại nghe như đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật thế, còn coi trọng vẻ đẹp đối xứng nữa.



Bỗn người đều ôm lấy cái chân bị Tần Mạc đánh gãy, vừa đau đớn kêu gào thảm thiết, vừa giận dữ trừng mắt lên với Tần Mạc, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.



“Các anh đừng nhìn tôi như vậy, nếu không tôi sẽ không nhịn được đâm mù mắt các anh đấy.” Tần Mạc nhìn chằm chằm vào mắt bọn họ, dáng vẻ ngo ngoe rục rịch.



Bốn người kia hoảng sợ vội vàng cúi đầu xuống, xét từ phương diện tốc độ khi Tần Mạc đánh gãy chân bọn họ, anh tuyệt đối có thể móc mắt bọn họ trong thời gian ngắn, mà bọn họ không có chút năng lực chống đỡ nào.



Thấy bọn họ ngoan ngoãn cụp mắt xuống, Tần Mạc mới hào phóng xua tay: “Bây giờ các anh có thể cút được rồi, tôi nói lời giữ lời, nói muốn một chân của các anh thì chỉ lấy một chân, sẽ không muốn nhiều hơn.”



Bốn người nào dám tiếp tục giở trò vô lại với Tần Mạc nữa, vừa nghe thấy thế, bọn họ bỏ luôn thi thể của đồng bọn, cả đám lê cái chân gãy của mình, nháo nhào chạy trốn.



Trương Luân thấy bốn người kia vứt bỏ mình chạy trốn, cũng không dám tiếp tục lên giọng nữa, anh ta vội vàng bò dậy khỏi mặt đất chạy theo.



Hạ Mạt đã có phòng bị với anh ta từ trước, thấy anh ta vừa bò dậy, cô lập tức nhặt dao găm dưới mặt đất lên ném qua.



Vèo!



Dao găm nhanh như phi đao thoát khỏi lòng bàn tay Hạ Mạt, cắm thẳng vào lưng Trương Luân.



Phập!



Tiếng dao đâm vào da thịt vang lên, sau đó Trương Luân ngã nhào xuống đất.



Hạ Mạt không để ý đến vết thương, đứng dậy nhanh chóng bước về phía anh ta, một tay rút con dao đang cắm trên người anh ta.



Phụt.



Máu tươi phun ra, Trương Luân lập tức phát ra tiếng kêu đau đớn.



Hạ Mạt căn bản không quan tâm anh ta có đau hay không, một tay cô lật ngược anh ta lại hỏi: “Mày có tham gia vào trong đám người làm nhục Tiểu Bối không?”



Trương Luân đã đau đến mức nói không ra lời, nhưng e sợ ánh mắt khủng bố của Hạ Mạt, anh ta vẫn gật đầu, hôm qua anh ta là người đầu tiên cưỡиɠ ɦϊếp Tiểu Bối.



“Tiên sư cha mày, mày chết đi.” Khuôn mặt Hạ Mạt trở nên giận dữ, dao găm cắm thẳng vào đũng quần Trương Luân.



“A.” Hai chân Trương Luân giãy dụa một cái, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.



Tần Mạc nhìn thấy cảnh này, hai chân vô thức khép chặt lại, có cảm giác đau trứng. Cho dù tên này không chết, tương lai cũng chỉ có thể ngồi xổm đi tiểu thôi.



Sau khi dùng hết sức lực toàn thân cắm dao găm vào cái chân thứ ba của Trương Luân, Hạ Mạt vô lực ngã sang một bên.



Tần Mạc thở dài một tiếng, lắc đầu bước đến bế cô ta lên.



Hạ Mạt giãy dụa muốn nhảy xuống, thì bị Tần Mạc vỗ mông một cái: “Đừng nhúc nhích, cô bị thương không nhẹ.”



Khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Mạt đỏ lên, không dám động đậy nữa, cô ta dùng ánh mắt cầu khẩn nói: “Có thể giúp tôi mang cả Tiểu Bối về không?”



“Cô ta?” Ánh mắt Tần Mạc nhìn qua chiếc bao tải.



“Ừ, Tiểu Bối vì tôi mà chết, tôi không thể vứt cô ấy ở nơi hoang vu dã ngoại được.” Ánh mắt Hạ Mạt đỏ bừng, đau khổ nói.



Tần Mạc suy nghĩ một lát, cứ ném thi thể cô gái đáng thương kia ở nơi dã ngoại như vậy đúng là không đạo đức lắm, anh hỏi lại: “Cô tới đây bằng cách nào?”



“Lái xe tới, xe của tôi vẫn đang đỗ ở ven đường.” Hạ Mạt nói.



“Vậy tôi đưa cô ra ngoài trước.” Tần Mạc nói xong thì đi theo hướng Hạ Mạt chỉ.



Sau khi ra khỏi bụi cỏ, anh lập tức trông thấy xe của Hạ Mạt đang đỗ ven đường, Tần Mạc thả Hạ Mạt xuống, sau đó lại quay về một chuyến, vác thi thể Tiểu Bối ra.



“Bỏ vào cốp sau, người của tôi sắp đến rồi.” Hạ Mạt lo lắng khi tiến vào khu vực nội thành sẽ bị cảnh sát giao thông nhìn thấy, cô chỉ vào cốp sau nói.



Tần Mạc gật đầu, bỏ Tiểu Bối vào cốp sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK