Mục lục
TÔI VÀ KHÁCH TRỌ NỮ 23 TUỔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Tiểu Lệ oán hận nghĩ xem phải làm thế nào để không kinh động Hoàng Tử Hiên mà ra khỏi ngực anh. Hai người ôm nhau ngủ chung một đêm đã rất lúng túng, nếu như lúc tỉnh lại lại nhìn nhau thì Trương Tiểu Lệ sẽ càng xấu hổ hơn.



Trương Tiểu Lệ suy nghĩ rồi thận trọng bỏ tay đang đặt bên hông cô của Hoàng Tử Hiên ra, tiếp đó vừa định vén chăn lên nhảy xuống giường. Nhưng mà đúng lúc này, cánh tay dài của Hoàng Tử Hiên lại vắt ngang qua, lần này không phải đặt ở trên lưng mà là đặt trên ngực cô.



"Bảo bối, anh buồn ngủ chết mất, ngủ cùng anh một chốc." Hoàng Tử Hiên mơ mơ màng màng trấn an một câu, theo thói quen bóp ngực cô một cái.



Toàn thân Trương Tiểu Lệ cứng đờ, cơn tức vọt lên, không quản xấu hổ hay không xấu hổ nữa, xoay người đạp cho Hoàng Tử Hiên đang ôm cô một cú ngã xuống giường: "Đồ háo sắc, ai là bảo bối của anh!”



Phịch!



Hoàng Tử Hiên bị Trương Tiểu Lệ đạp mạnh xuống giường, ngã một cú rất đau. Anh tỉnh trong nháy mắt, nhìn ánh mắt muốn giết người của Trương Tiểu Lệ mà vẫn mang vẻ mặt mờ mịt, hỏi: "Cô đạp tôi làm gì?”



"Anh còn không thấy ngại mà hỏi tôi? Tôi đá anh là còn nhẹ, xem tôi có bóp chết tên háo sắc nhà anh không?" Trương Tiểu Lệ tức giận nhảy xuống giường, đặt mông cưỡi lên người Hoàng Tử Hiên, hai tay bóp cổ Hoàng Tử Hiên.



"Trời ạ... Cô điên rồi à?" Hoàng Tử Hiên lại càng hoảng sợ bắt lấy tay cô, để cô không thể dùng lực.



"Trời cái ông nội nhà anh, dám thả dê tôi, ngày hôm nay bà đây không bóp chết anh không được." Trương Tiểu Lệ trợn mắt đến nỗi sắp rớt cả tròng mắt ra ngoài, dường như Hoàng Tử Hiên đã làm gì cô vậy.



"Đồ phụ nữ đáng chết nhà cô, chẳng có ai lấy oán trả ơn như cô cả. Tôi cứu cô, cô không lấy thân báo đáp thì thôi, bây giờ còn muốn giết tôi...”



"Bớt nói nhảm đi, để tôi bóp chết anh.”



Hai người đánh giằng co trên mặt đất mà không giải thích được, Trương Tiểu Lệ cưỡi ở trên người Hoàng Tử Hiên trên mình, vững vàng chiếm thượng phong, Hoàng Tử Hiên chỉ có thể bị động ứng phó, một chữ thảm sao có thể hình dung nổi.



Kim Kỵ Dung và Yến Thiên Hành cùng với La Triết cũng dậy rồi, vừa ra khỏi phòng là nghe được bên này có động tĩnh, ba người không kịp đánh răng rửa mặt, vội vàng tràn vào.



Két!



Cửa phòng vừa mở ra, ba người cùng trợn tròn mắt. Kim Kỵ Dung dẫn đầu thốt ra một câu: "Vl, mới sáng sớm ngày ra, hai người đã hứng ghê.”



"Mỹ nữ ở trên, cái tư thế này không tệ nhà." La Triết sờ cằm đánh giá.



Yến Thiên Hành là một xử nam không có bất kỳ kinh nghiệm nào, chứng kiến cảnh tượng ấy chỉ có nước xấu hổ đỏ mặt.



Lúc này Trương Tiểu Lệ mới đột nhiên ý thức được tư thế hiện tại của cô và Hoàng Tử Hiên hơi ám muội, thẹn thùng nhất thời nhảy dựng lên, giải thích bằng lời nói không được mạch lạc: "Các người đừng hiểu lầm, không phải như các người thấy đâu. Tôi định giết chết anh ta...”



"Không cần giải thích không cần giải thích, chúng tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cô làm tiếp đi, ha ha..." Kim Kỵ Dung và La Triết liếc phía dưới của Hoàng Tử Hiên một cách sâu xa, sau đó kéo Yến Thiên Hành đi ra ngoài.



Hoàng Tử Hiên nhìn “thứ” đã ngẩng đầu, xấu hổ tới mức xạm mặt lại. Lần này đúng là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.



"Anh anh anh anh, cái đồ háo sắc, đều tại anh." Trương Tiểu Lệ vội vàng che mắt, thẹn thùng giậm chân.



"Sắc em gái nhà cô ấy, ông đây là chào cờ buổi sáng, cô không biết chào cờ buổi sáng sao?" Hoàng Tử Hiên còn phiền muộn hơn so với Trương Tiểu Lệ, vốn là chuyện đi tiểu xong là có thể giải quyết, bây giờ thực sự là bị Trương Tiểu Lệ làm hứng lên rồi.



Tai Trương Tiểu Lệ đỏ cả lên, ôm mặt nói: "Đáng đời anh, ai bảo anh ôm tôi ngủ. Tôi không phải bạn gái anh, anh dựa vào đâu mà ôm tôi, còn, còn sờ tôi.”



Hoàng Tử Hiên vừa nghe Trương Tiểu Lệ là vì những thứ này mới muốn bóp chết mình thì tức giận: "Tôi đang ngủ mà, không phải chỉ ôm ấp sờ sờ thôi sao, cả người cô từ trên xuống dưới có chỗ nào chưa bị tôi sờ qua sao? Chuyện bé xé ra to.“



Nói rồi Hoàng Tử Hiên bèn bò dậy từ dưới đất, không để ý tới ánh mắt muốn giết người của Trương Tiểu Lệ nữa, lẩm bẩm đi ra khỏi cửa phòng ngủ.



Rầm!



Hoàng Tử Hiên kéo cửa phòng ra, ba người trốn ngoài cửa nghe lén lảo đảo ngã vào, Kim Kỵ Dung bị đè ở dưới cùng, phát ra một tiếng hét thảm.



"Các người làm gì vậy?" Hoàng Tử Hiên trừng mắt nhìn.



"Ha ha, chúng tôi... Chúng tôi... Ờm, chúng tôi đi ngang qua." La Triết lúng túng bò dậy, chột dạ nói.



Hoàng Tử Hiên vừa nhìn dáng vẻ chột dạ của ba người bọn họ liền hiểu, nhất định là ở ngoài cửa nghe trộm. Nhất thời cho bọn họ một ánh mắt vô vị, một cước dẫm lên lưng Kim Kỵ Dung đang muốn bò dậy, tiếp đó bước ra khỏi phòng.



Kim Kỵ Dung phịch một cái lại bị đạp gục xuống, đau đớn kêu rên một tiếng.



Trương Tiểu Lệ càng ngại ngùng khi phải một mình đối mặt với ánh mắt của ba người đàn ông, cũng là vội vàng chạy ra theo. Không thể nghi ngờ lại dẫm lên lưng Kim Kỵ Dung.



Kim Kỵ Dung lại lần nữa kêu rên một tiếng, ôm lưng nói: "Em gái cô, lưng của tôi sắp gãy rồi.”



"Ha ha, đầu có thể rơi máu có thể chảy, duy chỉ có lưng là không thể gãy được, nếu như bị gãy thì còn thi triển uy phong của đàn ông thế nào được." La Triết cười lớn kéo anh ta từ dưới đất lên.



Kim Kỵ Dung hứ một tiếng: "Tôi không thể dùng tư thế mỹ nữ ở trên sao, tôi cảm thấy tư thế vừa nãy tương đối khá.”



"Đầu tiên anh phải tìm được mỹ nữ bằng lòng ở trên anh trước đã, không phải tôi đả kích anh, chỉ với tướng mạo này của anh, có lẽ hơi quá sức." La Triết cười nói rất cay độc.



"Nói đùa, với cái tướng mạo này của tôi, vừa nằm xuống đất, anh xem bao nhiêu mỹ nữ sẵn lòng tre già măng mọc.”



"Tre già măng mọc dẫm lên trên người anh Kim ạ?" Yến Thiên Hành ngây thơ đáng yêu hỏi.



"Ha ha ha...”



"Yến Thiên Hành, qua đây để tôi bóp chết cậu!”



Yến Thiên Hành nhìn Kim Kỵ Dung nhào về phía mình, sợ hãi nhấc chân chạy.



Hoàng Tử Hiên lười nhìn bọn họ cãi nhau ầm ĩ, kéo Trương Tiểu Lệ vẫn còn đnag đỏ mặt đi.



Bây giờ thời gian còn sớm, chưa tới tám giờ. Hoàng Tử Hiên tăng tốc độ xe, về đến biệt thự trước tám rưỡi.



Lúc hai người vào biệt thự thì gặp Lê Mỹ Gia phải ra ngoài đi làm. Nhìn thấy hai người bọn họ đồng thời trở về bèn hỏi theo bản năng: "Đêm hôm qua hai người đi đâu vậy?”



"Một lời khó nói hết, em muốn đến công ty đúng không, vừa lúc anh đưa em, trên đường nói." Hoàng Tử Hiên nói.



Lê Mỹ Gia ừm một tiếng, nhớ tới Hạ Mạt đang ở nhà liền nói với Trương Tiểu Lệ: "Ban ngày cô có đi làm không? Tình trạng của Hạ Mạt vẫn chưa tốt lắm, vẫn ngủ mãi, cũng không thấy ngon miệng.”



"Tôi nghỉ ngơi, cô đi làm đi, tôi chăm sóc cô ấy là được." Trương Tiểu Lệ gật đầu nói.



"Cô ấy vẫn muốn ngủ là bởi vì anh bỏ thêm thuốc an thần vào trong thuốc, bây giờ cô ấy cần nghỉ ngơi nhiều, qua ngày hôm nay sẽ có tinh thần." Hoàng Tử Hiên giải thích.



Lê Mỹ Gia và Trương Tiểu Lệ hiểu rõ gật đầu. Sau đó Hoàng Tử Hiên và Lê Mỹ Gia cùng rời biệt thự, Trương Tiểu Lệ gọi ở phía sau: "Hoàng Tử Hiên, anh đừng quên chuyện của Hồ Ngôn Thương, chỉ có thời gian một ngày hôm nay thôi đấy.”



"Tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý tốt. Cô không cần lo, ở nhà chăm sóc Hạ Mạt đi." Hoàng Tử Hiên sợ cô đi mạo hiểm nữa nên nghiêm túc căn dặn cô.



Trương Tiểu Lệ cũng biết rõ tối hôm qua đã làm phiền hà Hoàng Tử Hiên, ngoan ngoãn gật đầu.



"Hồ Ngôn Thương có chuyện gì ư?" Lê Mỹ Gia dừng chân hỏi.



"Lên xe nói.”



Xe lại lái ra khỏi tiểu khu, trên đường Hoàng Tử Hiên liền nói về Hồ Ngôn Thương và chuyện tối ngày hôm qua cho Lê Mỹ Gia.



Lê Mỹ Gia hoảng sợ vội vàng hỏi thương thế của anh và Trương Tiểu Lệ.



Hoàng Tử Hiên tỏ ý bảo cô không cần lo lắng, đã không có gì đáng ngại rồi, chỉ là tạm thời không thể dùng nội lực, không có ảnh hưởng đến những thứ khác.



Lê Mỹ Gia thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới hỏi Hoàng Tử Hiên tại sao lại hoài nghi Hồ Ngôn Thương.



"Tối ngày hôm trước ở nhà họ Hồ lúc lần đầu tiên nhìn thấy Hồ Ngôn Thương, anh đã nhìn ra ông ta có bệnh. Lúc ông ta bắt tay, anh thuận tiện bắt mạch của ông ta, phát hiện ông ta quả thật có bệnh. Loại bệnh này xem như là bệnh ẩn, nội hỏa quá nặng, dương hỏa quá vượng, mà thiếu thốn âm bổ." Hoàng Tử Hiên nói.



Vẻ mặt Lê Mỹ Gia ngơ ngác, nói: "Anh có thể nói đơn giản hơn không?”



"Đơn giản mà nói, chính là sinh hoạt tình dục giữa ông ta và vợ không hài hòa, tình dục không được phát tiết hết mức, do đó nghẹn ở trong người, cứ thế mãi sẽ xuất hiện bệnh trạng." Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười nói.



Lê Mỹ Gia: "...”



"Sao ngay cả những thứ này anh cũng nhìn ra?" Sau khi cạn lời, Lê Mỹ Gia hơi ngượng ngùng hỏi.



"Vọng, văn, vấn, thiết, đây là phương pháp cơ bản khi xem bệnh của trung y. Anh nhìn mặt mày em hồng hào, khí sắc rất tốt đã biết em và bạn trai rất hòa hài trong chuyện ấy, khẳng định bạn trai em rất lợi hại." Hoàng Tử Hiên chớp mắt nhìn cô không đứng đắn.



Lê Mỹ Gia lại lần nữa cạn lời, trừng mắt liếc anh một cái: "Nói việc chính, còn nói hươu nói vượn nữa thì em sẽ mua 502 dính miệng anh lại đấy.”



Hoàng Tử Hiên làm ra vẻ mặt sợ hãi, nhếch miệng cười nói: "Cái bệnh ngầm này của Hồ Ngôn Thương không phải liệt dương thì là xuất tinh sớm, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do ông ta. Nhưng ông ta càng dương khí quá vượng lại càng muốn ăn đồ bổ dương, tuần hoàn ác tính như vậy, kết quả là bệnh càng thêm nặng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK