Nghĩ đến điều này, Lê Mỹ Gia lắc đầu nói: “Vẫn là không nên phơi bày ra bên ngoài. Anh gửi những tấm ảnh chụp này cho em, em có thể tự đi đàm phán với Nghiêm Thái Dung chút việc kinh doanh. Có những tấm ảnh này, em yêu cầu cái gì bà ta đều sẽ đồng ý đúng không.”
Hoàng Tử Hiên gật đầu. Loại chuyện làm sao để tối ưu hóa lợi ích thế này, thủ đoạn của Lê Mỹ Gia rõ ràng là lợi hại hơn. Vì thế anh gửi mail qua cho cô, nói: “Tuy là những tấm ảnh này là ảnh tổng hợp, nhưng em yên tâm, người bình thường căn bản sẽ không có cách nào phát hiện ra chúng là ảnh tổng hợp đâu.”
Nghe xong lời này, sự lo lắng duy nhất dưới đáy lòng Lê Mỹ Gia cũng bị loại bỏ. Chỉ là không ai có thể chứng minh những tấm ảnh kia là ảnh tổng hợp, vậy Nghiêm Thái Dung mới sẽ bị mình ăn bằng sạch được.
…
Mười hai giờ đêm, Nghiêm Thái Dung nằm trên giường của mình, cho tới bây giờ bà ta vẫn còn rất hoảng hốt. Bà ta rõ ràng nhớ được người thanh niên kia muốn gϊếŧ mình, nhưng mà tại sao lúc bà ta tỉnh lại thì lại đang ở trong xe của mình. Nếu như không phải là thời gian không hợp lý, bà ta thiếu chút nữa đã cho rằng mình chỉ đang ngủ ở trong xe, sau đó nằm mơ một giấc mơ rất dài.
Lúc ấy Nghiêm Thái Dung rất muốn đi lên xem lần nữa, muốn nhìn xem Nghiêm Tùng có còn ở trên đó nữa hay không. Nhưng bà ta lại rất sợ sẽ nhìn thấy thi thể của Nghiêm Tùng, sợ Nghiêm Tùng chết sẽ liên lụy đến mình, bởi vậy suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là không lên nữa, tinh thần không yên nhanh chóng lái xe về.
Lúc trở lại nhà họ Lê thì đã là mười một giờ. Hôm nay Hoàng Hùng Vĩ ngủ sớm, bà ta còn sợ sẽ đánh thức chồng mình, rón rén đi rửa mặt xong thì nằm lên giường, cho dù là hoàn toàn không ngủ được, cũng không dám xoay trái xoay phải. Lỡ đâu làm Hoàng Hùng Vĩ thức giấc, ông lại nhìn ra tinh thần mình không yên, chuyện có thể sẽ bị vạch trần.
“Ôi…” Nghiêm Thái Dung càng nghĩ càng không ngủ được, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi. Lê Mỹ Gia sẽ trả thù bà ta như thế nào đây? Rốt cuộc Nghiêm Tùng còn sống hay là đã chết? Trong văn phòng hỗn độn như thế, lại nên che giấu như thế nào đây? Tất cả vấn đề đều làm bà ta khó mà đi vào giấc ngủ, cảm giác như là sắp xảy ra một chuyện gì đó không tốt.
…
Lúc này người trằn trọc sao chỉ có mỗi Nghiêm Thái Dung. Trong biệt thự của Hoàng Tử Hiên, Trương Tiểu Lệ lại mất ngủ lần nữa. Một mình cô ngồi trong phòng khách rộng lớn trống trải, than thở, thở dài haizz một tiếng. Một mình trông coi biệt thự hơn nửa tháng, không tìm thấy Hoàng Tử Hiên, Lê Mỹ Gia lại không trở lại, chiều nào tan làm trở về cô cũng cảm thấy rất cô đơn, thường xuyên ngồi trong phòng khách đến rất khuya, có đôi khi ngủ thẳng trên sofa.
“Nếu như mình giống như một tên ngốc thì hay rồi, mỗi ngày ăn ngủ ăn rồi lại ngù, tuyệt đối sẽ không cảm thấy cô đơn.” Trương Tiểu Lệ nhìn nhóc ngốc ngủ khò khò ở bên cạnh mà ước ao nói.
Từ lúc nhóc ngốc này khỏi bệnh xuất viện, cô đã đón nhóc ngốc này đến biệt thự nuôi dưỡng, thứ nhất là thuận tiện chăm sóc và trông nom nó, thứ hai là cũng có thể làm bạn với cô. Dù sao một người ở trong cái biệt thự lớn như vậy, thật sự là vắng vẻ lắm.
“Hoàng Tử Hiên đáng ghét, chết ở đâu rồi vậy, không biết tôi sẽ lo lắng cho anh à.” Trương Tiểu Lệ ôm chặt cái gối, tức giận đấm vào gối vài cái.
Sau khi trút giận xong, Trương Tiểu Lệ cầm thấy điện thoại. Tuy là đã từng gọi cho Hoàng Tử Hiên vô số lần, mỗi lần đều là tắt máy, nhưng cô vẫn là có thói quen mỗi ngày không có việc gì là sẽ gọi thử, nghĩ rằng nói không chừng sẽ kết nối được.
Ôm tinh thần như vậy, Trương Tiểu Lệ gọi vào số của Hoàng Tử Hiên lần thứ N+1. Vốn tưởng rằng lần này cũng lại truyền đến câu “Số điện thoại mà bạn liên hệ đã tắt máy”. Thế nhưng mà đợi một hồi, âm thanh máy móc đó cũng không hề truyền đến, mà là tiếng tút tút tút tút tút tút truyền đến.
Trương Tiểu Lệ bỗng chốc ngồi dậy, cả người đột nhiên giống như bị cắt tiết gà, tim đập thình thịch thình thịch cũng theo đó mà nhanh hơn.
“Tiểu Lệ, khuya như vậy rồi còn chưa ngủ à?” Hoàng Tử Hiên có hơi bất ngờ vì đã trễ thế này rồi mà Trương Tiểu Lệ còn gọi điện cho mình.
“Hoàng Tử Hiên!” Nghe được giọng nói thật sự là của Hoàng Tử Hiên, Trương Tiểu Lệ nhảy dựng lên, kích động nói: “Thật tốt quá, rốt cuộc tôi cũng liên lạc được với anh rồi. Anh đã đi đâu vậy? Vô duyên vô cớ mất liên lạc, nếu lại tiếp tục không gọi được cho anh, ngày mau tôi lập tức đến cục cảnh sát lập hồ sơ đấy.”
Hoàng Tử Hiên á một tiếng, anh không ngờ tới Trương Tiểu Lệ sẽ lo lắng cho mình như vậy. Nghĩ tới việc mình biến mất hơn nửa tháng, mỗi ngày Trương Tiểu Lệ đều thử gọi điện thoại cho mình, trong lòng anh liền khó tránh mà nổi lên sự cảm động.
“Tôi không có chuyện gì, chỉ là bế quan tu luyện một khoảng thời gian thôi. Tên nhóc ngốc nghếch kia khỏe không?” Hoàng Tử Hiên cũng không nói cho cô nghe quá nhiều về chuyện mình bị vây gϊếŧ.
Vừa nghe thấy mấy ngày nay Hoàng Tử Hiên biến mất là do đi tu luyện, Trương Tiểu Lệ mới thở phào nhẹ nhõm thật mạnh: “Anh không có xảy ra chuyện gì là được rồi. Nhóc ngốc xuất viện rồi, anh và Mỹ Gia đều không trở lại, tôi đã mang nó về biệt thự nuôi dưỡng rồi, chờ nó bình phục hoàn toàn rồi tôi sẽ lại đưa nó về.”
“Ừ, cô cũng có thể cứ giữ nó nuôi nó ở biệt thự. Dù sao trong nhà lớn như vậy, không thiếu chỗ cho một con chó mà.” Hoàng Tử Hiên nói.
Trương Tiểu Lệ cười hì hì: “Trở về rồi nói sau. Khi nào thì anh về? Trong nhà chỉ có mỗi mình tôi, tôi cũng chán muốn chết rồi.”
“Ngày mau đi, ngày mai tôi về. Tôi không có ở nha, có phải cô lười biếng không quét dọn vệ sinh không? Nếu như tôi về mà thấy trong nhà lộn xộn, cô đợi bị tăng tiền thuê nhà đi ha.” Hoàng Tử Hiên nhếch mép cười nói.
Trương Tiểu Lệ chột dạ liếc nhìn ngôi biệt thự đã lâu chưa quét tước, vội vàng nói: “Không có không có, mỗi ngày tôi đều quét dọn vệ sinh sạch sẽ. Trong nhà sạch sẽ không một hạt bụi, đảm bảo một cọng tóc cũng không tìm thấy luôn nhé.”
“Thật không?” Hiển nhiên Hoàng Tử Hiên không tin là Trương Tiểu Lệ chịu khó như vậy, nghe vậy thì nói: “Vậy ngày mai tôi về kiểm tra thử, nếu như có một cọng tóc nào, hừ, hậu quả cô biết rồi đấy.”
“Hoàng Tử Hiên, anh chính là một tên tư bản bóc lột!” Trương Tiểu Lệ tức giận cúp điện thoại.
Trương Tiểu Lệ cúp điện thoại đầy đau khổ. Cô nhìn mặt đất mấy ngày rồi chưa quét, nhìn cái bàn mấy ngày rồi chưa lau mà khóc. Sáng mai phải đi trực ban, nếu như tối nay không quét dọn vệ sinh, vậy thì khi Hoàng Tử Hiên quay về chắc chắn anh sẽ tăng tiền thuê nhè của mình. Vừa tưởng tượng đến cảnh túi tiền vang lên tiếng của sự nghèo nàn, cô lập tức không thể không xốc lại tinh thần, vùi đầu đi quét dọn vệ sinh.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Tử Hiên liền đứng dậy khỏi sofa. Tối hôm qua anh không có mở qua một phòng khác, ngủ tạm trên ghế sofa một đêm. Sau khi anh đứng dậy thì rón rén ra khỏi phòng, ra phía sau khách sạn là liền gọi xe trở về biệt thự.
Sáng sớm đã quay về biệt thự đương nhiên không phải vì để kiểm tra vệ sinh trong nhà, mà là vì lấy quần áo cho Lê Mỹ Gia. Quần áo hôm qua của Lê Mỹ Gia rõ ràng là không thể mặc tiếp, hôm nay không trở lại lấy quần áo cho cô thì cô sẽ chẳng ra khỏi khách sạn nửa bước.
Hơn nửa tháng không có về nhà, trên đường tâm trạng của Hoàng Tử Hiên khó tránh có vẻ nhộn nhạo. Hơn nữa nhớ tới trong nhà còn có một người đẹp đang chờ mình, anh lại càng cảm thấy ấm áp. Thế cho nên vừa mới xuống taxi, anh đã phi nhanh vào biệt thự. Vậy mà anh lại có hơi chờ mong nhìn thấy bộ dạng vui mừng nhảy nhót của Trương Tiểu Lệ khi nhìn thấy mình.
Chẳng qua là lúc anh đẩy cửa ra, Trương Tiểu Lệ cũng không có ở trong sân luyện công, điều này làm cho Hoàng Tử Hiên rất ngạc nhiên. Bình thường giờ này, Trương Tiểu Lệ đã thức dậy luyện tập từ lâu, hôm nay cô tới tháng à, vậy mà lại lén lười biếng.
Trong sự kỳ quái, Hoàng Tử Hiên bèn đi vào biệt thự. Giống như dự đoán của anh, biệt thự sạch sẽ không một hạt bụi. Anh biết chỉ cần mình vừa nói tăng tiền thuê nhà, chắc chắn Trương Tiểu Lệ sẽ quét dọn biệt thự thật sạch sẽ.
Nghĩ đến cái cảnh rất có thể là Trương Tiểu Lệ cả đêm không ngủ, dẩu mông lau bàn quét nhà, khóe miệng Hoàng Tử Hiên đã không nhịn được mà cong lên thành một vòng cung. Đang cười cười thì mắt chợt lóe lên, phát hiện có một vật nhỏ không có thịt nhanh nhẹn chạy tới chỗ mình.
“Nhóc ngốc?” Hoàng Tử Hiên nhìn kĩ vài lần mới cảm thấy thứ nhỏ xíu này có hơi quen mắt. Chờ tới khi nó chạy tới vô cùng thân thiết mà cọ ống quần anh, cuối cùng Hoàng Tử Hiên cũng dám chắc chắn đây chính là nhóc ngốc.