Mục lục
TÔI VÀ KHÁCH TRỌ NỮ 23 TUỔI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Tử Hiên bị tiếng hét chói tai này của Trương Tiểu Lệ đánh thức, nằm trên giường ngơ ra nhìn mình đang khỏa thân, sau đó cũng hét lên: “A… Cô đúng là lưu manh, có phải muốn làm gì tôi không. Tôi nói cho cô biết, cô nghĩ cũng đừng nghĩ. Tôi và cô sẽ không có quan hệ gì ngoại trừ chủ và người thuê nhà đâu.”



“Anh, anh nói bậy.” Trương Tiểu Lệ che mắt tức giận: “Anh mới là lưu manh, đi ngủ mà không mặc quần áo, anh bị cuồng khỏa thân à.”



“Cô mới lưu manh, tôi không mặc đồ trong phòng của tôi. Cô không chỉ xông vào phòng tôi mà còn vén chăn tôi, bây giờ cô lại còn phỉ nhận ý đồ à. Không ngờ Trương Tiểu Lệ cô lại là người như thế đấy.” Hoàng Tử Hiên vội vàng kéo chăn về che mình lại, oán trách nói.



“Anh anh… Tôi tôi…” Trương Tiểu Lệ quýnh lên, nói năng lộn xộn, tôi anh một lúc lâu không nói nên lời.



“Đấy, đến cô cũng không thể tự giải thích cho mình được. Đáng thương tôi và em trai đều bị cô nhìn thấy hết, sự trong sạch của tôi đã hoàn toàn biến mất rồi.” Hoàng Tử Hiên khoa trương kêu lên.



Trương Tiểu Lệ đen mặt, nóng nảy giải thích: “Không phải như anh nghĩ, tôi chỉ định gọi anh dậy dạy tôi luyện võ thôi. Ai ngờ anh cứ nằm đó ngủ nướng, tôi mới là người sợ bị mọc lẹo đây này.”



“Cô đừng có được nước nhé, có bản lĩnh thì cô cởi hết ra cho tôi xem, tôi không sợ bị mọc lẹo mắt đâu.” Hoàng Tử Hiên cong môi cười xấu xa, náo loạn như thế, anh cũng chẳng buồn ngủ nữa.



“Hoàng Tử Hiên!” Trương Tiểu Lệ tức giận dậm chân: “Tôi đã giải thích rồi, anh đừng đắc ý rồi cứ nhắc mãi chuyện đó. Một người đàn ông như anh, bị nhìn một cái cũng chẳng chết.”



“Gì thế, phụ nữ các cô bị đàn ông nhìn là không được, còn đàn ông chúng tôi bị nhìn thì lại là đáng đời à? Tôi cho cô biết, tôi là trai tân đấy, mà chỗ nào của tôi cô cũng nhìn rồi, nếu cô không chịu trách nhiệm thì… sao tôi lấy vợ được.” Hoàng Tử Hiên quấn chăn kín mít, nói chuyện với Trương Tiểu Lệ.



Khóe miệng Trương Tiểu Lệ giật một cái, đưa hai tay lên day huyệt thái dươn, nhức đầu nói: “Anh đừng có quậy, bảo anh là trai tân có chó nó tin.”



“Ai quan tâm chó có tin không, hôm nay tôi nói mình thật sự là trai tân, hôm qua cũng như thế, hôm trước kia nữa cũng vậy. Trừ cô ra, chưa có một cô gái nào nhìn thân thể của tôi. Cô nói xem có phải nên phụ trách với tôi không?” Hoàng Tử Hiên cố tình nói tiếp.



“Phụ trách cái đầu anh, còn nói linh tinh nữa tôi phá của anh đấy tin không.” Gân xanh trên trán Trương Tiểu Lệ giật giật, bắt đầu nóng tính.



Hoàng Tử Hiên bĩu môi, sợ sệt nói: “Không muốn phụ trách còn muốn gϊếŧ người diệt khẩu. Cô độc ác như thế, bố mẹ cô có biết không?”



“…” Trương Tiểu Lệ cười ngất, tức giận xiết chặt hai nắm tay, cảnh cáo: “Trong vòng năm phút mà anh không ra khỏi giường tôi sẽ để anh thử cảm giác ngồi xổm đi tiểu.”



Nói xong, Trương Tiểu Lệ đi nhanh ra ngoài, nếu nghe Hoàng Tử Hiên nói nữa chắc cô sẽ gϊếŧ người luôn mất.



“Ôi cô đừng đi mà, chúng ta thương lượng lại đi. Nếu như cô không muốn phụ trách thân thể tôi thì cũng nên phụ trách cho tinh thần tôi đi chứ. Tốt xấu gì cũng nên bồi thường ít phí tổn thất đi trời, linh hồn nhỏ này đã bị dọa sợ rất nhiều đó…”



Lời nói của Hoàng Tử Hiên nhanh chóng biến mất đằng sau Trương Tiểu Lệ, cô chạy nhanh xuống dưới lầu, cảm thấy được trái tim mình đang đập nhanh hư điên. Dù Hoàng Tử Hiên nói nhảm để hóa giải xấu hổ như thế, nhưng cô vẫn thấy đỏ mặt, tim đập nhanh, nhất là khi nhớ lại hình ảnh Hoàng Tử Hiên khỏa thân, vừa đỏ mặt vừa không dám nghĩ.



“Trương Tiểu Lệ, cái bệnh hấp tấp này của mày bao giờ mới bỏ được đây.” Trương Tiểu Lệ vò tóc, hối hận thầm mắng bản thân.



Trương Tiểu Lệ cho Hoàng Tử Hiên năm phút đồng hồ, Hoàng Tử Hiên lại không để ý, từ từ rời giường mặc quần áo, lê người đi đánh răng rửa mặt, xong thì mới chịu đi ra khỏi phòng. Xuống tới dưới lầu, đứng ở giữa sân, đã là năm phút sau.



“Sao anh lại chậm thế hả, đã tám phút hơn rồi đấy.” Trương Tiểu Lệ vốn đang luyện công, thấy Hoàng Tử Hiên ra tới bèn nói.



Hoàng Tử Hiên hà hơi: “Đó là vì trên giường của cô không có đàn ông, nếu không thì cả tám mươi phút cũng chẳng dậy nổi. Ha ha, đương nhiên nếu tham khảo số liệu của tôi thì cũng không thiếu những người chỉ ba phút là xong việc rồi.”



Trương Tiểu Lệ không hiểu gì cả, suy nghĩ một chút mới hiểu ra, khoát tay nói: “Linh tinh gì thế, đừng nói nhảm nữa. Dạy tôi luyện thái cực đi, hôm qua tôi đã suy nghĩ lại lời anh nói một chút, thấy anh nói rất có lý, tôi cần phải thay đổi lộ trình của mình một chút.



“Luyện thái cực rồi lại luyện thái cực, thế có cần gọi tôi dậy từ năm rưỡi luôn không.” Hoàng Tử Hiên im lặng đánh ra một quyền, cảm thấy hơi mệt nhọc.



“Đương nhiên là cần chứ. Trước đây tôi chưa từng luyện, vạn sự khởi đầu nan, nhất định phải tốn thời gian của anh.” Trương Tiểu Lệ lắc lắc tay nói: “Được rồi, bắt đầu thôi, tôi chuẩn bị xong rồi.”



Hoàng Tử Hiên thấy cô không định trốn, không thể làm gì hơn là lên tinh thầ, nói: “Thái cực vô cùng uyên bác, trong đó con đường tập luyện hay thay đổi. Cô vừa mới bắt đầu học, bắt đầu với thức thứ nhất đi.”



Vừa nói, Hoàng Tử Hiên vừa luyện phần mở đầu, anh cố gắng thả chậm tốc độ luyện để Trương Tiểu Lệ có thể thấy rõ ràng.



Cũng may Trương Tiểu Lệ không phải người đần độn, tập theo từng động tác của Hoàng Tử Hiên cũng ra hình ra dáng.



Hoàng Tử Hiên dạy cô từ những động tác cơ bản, rất đơn giản, không khác gì của các bà các cô hay nhảy ngoài quảng trường vào buổi chiều.



Hoàng Tử Hiên luyện thái cực, các cô các bà cũng luyện thái cực. Nhưng với những người kia thì thái cực giúp bọn họ khỏe mạnh, còn với Hoàng Tử Hiên là để giúp anh đánh địch, gϊếŧ địch. Bản chất của cái này khác nhau ở nội kình và nội lực, Hoàng Tử Hiên có nội kình, thái cực của anh sẽ mạnh. Hơn nữa, nội lực càng mạnh thì uy lực của thái cực càng lớn.



Đương nhiên là Trương Tiểu Lệ cũng hiểu điều đó, cho nên mặc dù ban đầu luyện thái cực cảm giác không có tác dụng gì nhưng cô vẫn kiên trì học với Hoàng Tử Hiên.



“Cơ bản có bốn động tác như thế, cô cố gắng luyện, nhớ kĩ là cứ từ từ làm thì mới lĩnh hội được ý nghĩa sâu xa trong đó, vội vàng sẽ hỏng việc, luyện thái cực càng phải kiên nhẫn.” Hoàng Tử Hiên dạy xong bèn nói với cô.



Trương Tiểu Lệ nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết, từ nhỏ tôi đã luyện công với bố, không học giỏi nhưng vẫn đủ kiên trì.”



“Ừ, vậy cô luyện thêm lúc nữa đi, tôi đi nấu cơm.” Hoàng Tử Hiên thấy cô học cũng chăm, không cần mình cứ phải trông nên yên tâm vào bếp.



Lúc Hoàng Tử Hiên đi ra, Trương Tiểu Lệ vẫn đang luyện tập, giống như hồi còn bé cô hay đứng trung bình tấn, chẳng cần người khác đôn đốc, tự mình cố gắng luyện tập.



Lần đầu tiên luyện, Trương Tiểu Lệ đều tập các động tác rất nhiều lên, vì thế nên sau một tiếng đồng hồ lưng cô đã ướt đẫm. Cô cảm thấy mình đã nhớ được rồi bèn đứng dậy trở về phòng tắm.



Tắm nước nóng xong cảm thấy cả người rất thoải mái, mà cảm giác khác hoàn toàn với lúc trước cô luyện công, vì thế Trương Tiểu Lệ càng thêm quyết tâm học thái cực quyền.



Khi cô ra khỏi phòng, Hoàng Tử Hiên đã làm xong bữa sáng. Trương Tiểu Lệ cảm thấy mình hơi cố chấp với đồ ăn mà Hoàng Tử Hiên làm. Thấy đã có đồ ăn, cô vui sướng chạy tới, không đợi Hoàng Tử Hiên ngồi xuống, cô đã cầm đũa lên tự ăn.



“Cô đúng là chẳng khách sáo gì.” Hoàng Tử Hiên ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy Trương Tiểu Lệ đã đang ăn bèn nói.



Trương Tiểu Lệ cười ha ha, nhìn cái cặp lồng mà Hoàng Tử Hiên cầm, hỏi: “Anh mang cho ai thế?”



“Mang cho Mỹ Gia, hôm qua cô ấy tăng ca cả đêm ở công ty.” Hoàng Tử Hiên nói xong thì ra khỏi biệt thự: “Cô ăn xong nhớ rửa bát, cọ nhà tắm, làm xong thì không bị tăng tiền thuê nhà.”



“Biết rồi, ông chủ cho thuê nhà.” Trương Tiểu Lệ cắn môi nói, người nghèo như cô, vì bản thân mình không có tiền, không thể làm gì khác hơn là nghe theo sự sắp xếp của giai cấp bóc lột.



Nói đến tiền là Trương Tiểu Lệ lại thấy bực bội, cô bị điều sang đội cảnh sát giao thông, tiền lương cơ bản có một nghìn tệ tiền thưởng thêm nữa cùng lắm cũng chỉ được có hai nghìn, sau khi đóng bảo hiểm và tiền thuê nhà thì chẳng còn bao nhiêu.



Một tháng như vậy, vừa trả tiền nhà còn vừa muốn được ăn thì cơ bản là tiền lương của cô không đủ để chi tiêu, cũng chẳng có tiền mua quần áo. Trương Tiểu Lệ càng nghĩ càng khổ sở, sau đó cô càng ăn nhiều hơn để trút giận, chẳng biết từ khi nào đã ăn hết cả bữa sáng.



“Cạch.” Trương Tiểu Lệ no căng bụng, ợ một cái cho đỡ đầy bao tử, nhìn đống bát đĩa lộn xộn trên bàn, vui mừng cười: “May mà dáng mình cũng đẹp, đủ để mê hoặc cái tên chủ nhà mê gái này, còn có được ít cơm ăn mỗi ngày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK