“Anh ta đang ngay bên cạnh tôi, cô cứ trực tiếp hỏi đi, tôi bật loa ngoài.” Hoàng Tử Hiên mỉm cười nhìn sang Lý Thành, lúc này đầu anh ta đã đầy mồ hôi.
“Quản lý Lý, tôi là Chu Tử - thư kí của Lê tổng. Nửa tháng trước tôi đã cùng Lê tổng đi khảo sát thị trường, chắc anh vẫn nhớ giọng nói của tôi phải không.” Chu Tử ở đầu bên kia nói.
Lý Thành khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cung kính nói: “Thư, thư kí Chu, chào cô.”
Lý Thành sao có thể quên giọng nói này chứ. Nửa tháng trước cấp trên đến khảo sát thị trường, chính anh ta và giám đốc bách hóa cùng nhau tiếp đón. Cho dù là vị tổng tài trẻ tuổi hay là thư kí đầy năng lực, đều ghi lại ấn tượng vô cùng sâu sắc với anh ta.
“Tốt, anh còn nhớ là được rồi. Tôi chỉ hỏi anh một vấn đề, camera giám sát của trung tâm chúng ta có thật là hỏng rồi không? Rõ ràng tôi nhớ lần trước tôi cùng tổng tài đến, các người còn vỗ ngực đảm bảo, nói tuyệt đối sẽ cho khách hàng một môi trường mua sắm an toàn cơ mà. Bây giờ camera giám sát lại hỏng, anh giải thích thế nào đây?” Chu Tử trầm giọng nói.
Lý Thành căng thẳng đến run cả hai chân. Camera giám sát có hỏng hay không, trong lòng anh ta rõ hơn ai hết. Cố tình nói hỏng rồi, là vì anh ta nhìn thấy trong camera cháu họ mình căn bản không bị ai xô ngã cả. Nhưng em họ lại cứ đòi đổi trắng thay đen, anh ta chỉ đành kiếm cớ nói camera hỏng rồi. Vốn tưởng rằng gặp phải chuyện không rõ ràng như này, người bình thường sẽ bỏ tiền rồi thôi, hơn nữa nhà em họ mình cũng không thiếu tiền, chẳng qua là không muốn mất mặt trước bao nhiêu người thôi.
Nhưng ai mà biết được cái tên trông nghèo hèn này lại quen cả thư kí của boss lớn chứ, hơn nữa nghe giọng điệu của thư kí, hình như người này còn rất quen với boss lớn nữa. Có bối cảnh mạnh như vậy, thực sự đã vượt qua sự tưởng tượng của Lý Thành.
“Quản lý Lý, anh không nghe thấy tôi đang hỏi sao? Có cần Lê tổng tự mình hỏi không?” Chu Tử không nghe thấy Lý Thành trả lời, giọng lại càng trầm hơn.
Hai chữ Lê tổng như một đạo thiên lôi bổ thẳng vào đầu Lý Thành, toàn thân Lý Thành run rẩy, lắp ba lắp bắp nói: “Nghe, nghe thấy rồi ạ. Thư, thư kí Chu, camera giám sát thực ra, thực ra không hỏng ạ.”
“Anh họ, anh…”
Người phụ nữ vừa định oán trách anh ta sao lại bán đứng bọn họ ngay lập tức bị ánh mắt sắc bén của Lý Thành trừng. Bây giờ anh ta ốc không mang nổi mình ốc, khó mà bảo toàn được bản thân rồi, hơi đâu mà lo cho người khác chứ. Nếu như anh ta còn không nói thật, thứ mất đi không phải là mặt mũi đâu, là chén cơm đấy.
Người xung quanh đồng loạt ồ lên một tiếng, hiển nhiên không ngờ rằng Lý Thành lại nói dối.
“Nếu như không hỏng thì sao anh lại nói dối?” Chu Tử trầm giọng hỏi tiếp.
“Thư kí Chu, xin lỗi. Là tôi nhất thời hồ đồ, bởi vì họ hàng cầu xin, lại sợ mất mặt nên mới giúp bọn họ nói dối.” Lý Thành vội vã thành thật giải thích.
“Chuyện này đợi sau tôi sẽ tính tiếp. Bây giờ anh nói thật cho tôi, camera giám sát có quay được chuyện kia không?” Chu Tử lại trầm giọng chất vấn.
“Có, có quay được.” Bây giờ Lý Thành nào dám nói dối nữa.
“Quay được sao còn không nói!”
Lý Thành vuốt một đầu đầy mồ hôi, run rẩy nói: “Bé trai đúng là không bị cô bé kia xô ngã, là nó tự vấp ngã. Cô bé kia chỉ trùng hợp lúc đó vừa hay trượt từ trên cầu trượt xuống thôi, thực ra không liên quan gì cả.”
Đây là do Lý Thành trước đó đến phòng giám sát xem được. Nếu như quả thực không quay được chuyện này thì anh ta cũng không đến nỗi phải nói dối. Vốn dĩ ban đầu anh ta cũng đã khuyên họ hàng là thôi bỏ đi, nhưng vợ chồng em họ cứ cố chấp bằng được, anh ta chỉ đành giúp một tay.
“Thì ra thật sự không liên quan đến cô bé kia, trời ạ, đây không phải là ỷ thế hiếp người sao.”
“May là ba con bé quen biết lãnh đạo của quản lý kia, nếu không thì thật sự chịu oan rồi.”
“Hầy, cái xã hội bây giờ ấy mà, lòng người đều tối đen hết rồi.”
“…”
Những người xung quanh sau khi biết chân tướng liền lần lượt cảm khái từ tận đáy lòng, đồng thời nhìn đôi vợ chồng ỷ thế hiếp người, đổi trắng thay đen kia với ánh mắt khinh bỉ.
Đôi vợ chồng kia bị mọi người nhìn đến đỏ bừng mặt mũi, hận không thể tìm một cái hố mà nhảy xuống. Ai mà nghĩ rằng đối phương lại có quan hệ mạnh hơn bọn họ chứ, một phát liền quen được cả tổng tài tập đoàn Thịnh Thế. Đó là người có thể mở miệng một phát là đuổi bay Lý Thành đấy.
Lúc này người đàn ông không khỏi lo lắng thay anh họ mình. Bọn họ mất mặt còn là chuyện nhỏ, dù sao cũng không ai quen biết bọn họ. Nhưng nếu anh họ mà mất việc thì chết chắc luôn. Nghĩ đến đây lại thấy lo sợ, người đàn ông không khỏi nhìn về phía vợ với ánh mắt trách móc. Người phụ nữ cũng tự biết mình đã hại Lý Thành, cũng không dám tranh cãi thêm.
“Thư kí Chu, tôi sai rồi. Mong cô cho tôi một cơ hội nữa, sau này tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa đâu.” Lý Thành bị dọa đến sắp tiểu cả ra quần, mồ hôi trên trán nhiều như mùa hè đến vậy.
Chu Tử hừ lạnh một tiếng: “Người mà anh vu oan cũng không phải là tôi, có tha thứ cho anh hay không thì còn phải xem ý tứ của người bị anh vu oan đã.”
Lý Thành nghe vậy vội vã nhìn về ba người Hoàng Tử Hiên, cúi người đúng 90 độ, ngữ khí vô cùng chân thành nói: “Xin lỗi, tôi không nên giúp bọn họ vu oan mọi người, mong mọi người tha thứ cho tôi.”
“Noãn Noãn, con muốn tha thứ cho bọn họ không?” Hoàng Tử Hiên giao quyền quyết định cho người chịu nhiều ấm ức nhất là Noãn Noãn.
Trên khuôn mặt bé nhỏ của Noãn Noãn hiện lên sự cao ngạo: “Con không cần chú này xin lỗi, con muốn bọn họ phải xin lỗi con và mẹ con.”
Người Noãn Noãn nhắc đến đương nhiên là đôi vợ chồng kia.
Lý Thành như túm được cọng cỏ cứu mạng, lập tức bắn ánh mắt về phía đôi vợ chồng kia.
Đôi vợ chồng kia thấy đã liên lụy Lý Thành lắm rồi, bây giờ có cơ hội giúp anh ta giữ chén cơm, đương nhiên cũng không dám nói nhiều, vội vã xin lỗi: “Xin lỗi, là do chúng tôi không đúng.”
Noãn Noãn là một đứa bé lương thiện, người ta đã xin lỗi rồi, cô bé cũng không nói gì nữa, gật đầu nói: “Biết sai mà sửa mới là người tốt. Mẹ cháu nói làm người phải khoan hồng độ lượng, không được có thù tất báo. Cho nên cháu tha thứ cho sự vô lễ trước đó của hai người với mẹ con cháu.”
Bạch Phi Nhi thấy Noãn Noãn biểu hiện như vậy, liền cho cô bé một ánh mắt tán thưởng.
“Noãn Noãn đúng là một đứa bé ngoan.” Hoàng Tử Hiên cũng xoa xoa đầu cô bé rồi khen ngợi.
Noãn Noãn vui vẻ ôm chặt lấy cổ Hoàng Tử Hiên: “Vậy chúng ta mau về nhà thôi, mẹ đã mua kẹo sô cô la cho Noãn Noãn, Noãn Noãn không đợi được nữa rồi.”
“Được.” Hoàng Tử Hiên mở miệng đồng ý.
Chu Tử nghe thấy bên này đã hòa giải, cũng không tính toán với Lý Thành nữa, nghiêm nghị cảnh cáo: “Chỉ có lần này thôi, lần sau sẽ giải quyết theo luật. Trừ tiền thưởng tháng này của anh xem như trừng phạt, còn có lần sau nữa thì trực tiếp nghỉ việc đi.”
“Cảm ơn thư kí Chu, sau này tôi không dám nữa.” Lý Thành thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giữ được chén cơm rồi.
Chu Tử cũng không nói chuyện với Hoàng Tử Hiên mà cúp máy luôn.
Hoàng Tử Hiên cất điện thoại đi. Lý Thành vồn vã đòi tiễn bọn họ đi nhưng lại bị Hoàng Tử Hiên từ chối. Anh một tay bế Noãn Noãn, một tay dắt Bạch Phi Nhi đi ra bên ngoài.
Sau khi ra ngoài trung tâm, Noãn Noãn hưng phấn haha cười lớn: “Vui quá đi, ba thật là lợi hại.”
“Noãn Noãn, gọi chú Hoàng.” Bạch Phi Nhi thấy Noãn Noãn gọi ba đến nghiện, vội vã sửa lại.
Noãn Noãn vâng một tiếng, có chút không vui rồi gọi một tiếng chú Hoàng.
Hoàng Tử Hiên xoa đầu cô bé, biết cô bé không vui, nhưng cũng không thể để cô bé tiếp tục gọi mình là ba được. Dù sao đây cũng không phải là cách xưng hô đúng, Hoàng Tử Hiên cũng không dám làm bừa.
“Chú Hoàng, chú thả cháu xuống đi, cháu tự đi.” Qua một lúc, Noãn Noãn liền không muốn Hoàng Tử Hiên bế nữa.
Hoàng Tử Hiên cũng không nói gì, thả cô bé xuống. Noãn Noãn một tay nắm lấy tay Hoàng Tử Hiên, một tay nắm lấy tay mẹ, vui vẻ đi ở giữa, dường như đã quên mất sự không vui lúc nãy.
Thấy Noãn Noãn lại cười, Hoàng Tử Hiên bất lực lắc đầu, đúng là trẻ con, lúc khóc lúc cười, chả biết đâu mà lần.
Ba người giống như một nhà ba người đi vào tiểu khu. Hoàng Tử Hiên ra xe lấy hộp đồ rồi mới theo Bạch Phi Nhi cùng đến nhà cô ấy.
Cô ấy và Giang Y Y thuê sống ở một tiểu khu cũ đã xây được hơn chục năm. Mỗi tòa nhà cao nhất cũng chỉ có năm tầng, vì vậy không có thang máy. Lúc lên tầng, Hoàng Tử Hiên hỏi Noãn Noãn có cần bế không, Noãn Noãn không cần Bạch Phi Nhi phải nói liền tự mình đi lên, chứng minh cô bé có thể tự lên tầng.
Hai người leo lên tầng bốn, Bạch Phi Nhi lấy chìa khóa mở cửa chống trộm ra, còn chưa kịp mở cửa bên trong thì đã có người từ bên trong mở toang cửa ra.
“Y Y, mẹ con cháu về rồi nè.” Noãn Noãn dường như có thể thấy được liền cất tiếng.
Người mở cửa chính là Giang Y Y, cô ấy cũng mới về được hai phút, vừa định gọi điện thoại hỏi Bạch Phi Nhi đưa Noãn Noãn đi đâu rồi thì nghe thấy tiếng mở cửa, vì vậy cô ấy mới mở cửa ra. Nhưng không ngờ người đi cùng bọn họ lại là Hoàng Tử Hiên.
Nhìn thấy khuôn mặt Hoàng Tử Hiên, Giang Y Y liền nhớ tới chuyện bị cưỡng hôn tối hôm qua ở ở Phi Tỷ. Vì vậy cả người cô nổi điên lên, hung dữ trừng anh, nói: “Anh còn dám đến nhà tôi!”