“Đúng vậy, năm đó ông nội luyện công đến chỗ bế tắc, gần mười năm mà tu vi vẫn trì trệ không tiến lên. May mà có cao nhân chỉ điểm, truyền dạy quyển bí kíp kia cho ông, tu vi của ông nội mới có thể đột phá lần nữa, trở thành một cao thủ nội gia.” Ông nội Yến gật đầu nói.
“Thật không ngờ lại lợi hại đến thế!” Yến Thiên Hành nghe vậy cả kinh bảo.
Ông nội Yến thở dài: “Chính là vì công pháp trên bí kíp có thể giúp thành cao thủ tu võ nhanh chóng nên vị cao nhân kia mới không cho phép ông tùy ý truyền cho người ngoài, dẫu là con cháu nhà họ Yến cũng cần chọn người phẩm hạnh đoan chính trong đó để truyền thụ, bằng không chính là nối giáo cho giặc.”
“Cho nên những năm gần đây, cho dù phải trốn đông trốn tây, ông nội cũng không chịu đưa bí kíp cho người khác phải không?” Yến Thiên Hành hiểu hỏi.
Ông nội Yến ừ một tiếng: “Cho dù không hứa với vị cao nhân kia từ trước thì ông cũng sẽ không giao bí kíp cho hạng người xấu.”
“Hai ông cháu các người nói xong chưa? Các người cho rằng tôi có kiên nhẫn nghe các người nói chuyện phiếm sao?” Ông già nghe bọn họ ông một câu cháu một câu, sớm đã không còn kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn về phía ông nội Yến: “Hỏi ông một lần cuối cùng, cần bí kíp hay là cần mạng sống của cháu ông.”
“Ông nội, đừng đưa bí kíp cho ông ta. Không phải chỉ là một cái mạng thôi sao? Cháu không sợ chết. Từ nhỏ ông nội đã dạy cháu phải làm một nam tử hán nói lời giữ lời, đội trời đạp đất. Cháu ghi nhớ lời ông nội giáo huấn, tuyệt đối không cúi đầu bọn tiểu nhân. Con người ta đều phải chết cả, có gì phải sợ? Mười tám năm sau, cháu lại là một hảo hán.” Yến Thiên Hành ngẩng đầu lên, vẻ anh dũng hy sinh.
Ông nội Yến hết sức cảm động, vui mừng gật đầu: “Tốt tốt tốt! Không hổ là cháu trai của Yến Kình Thương này, không hổ là đời sau của nhà họ Yến chúng ta. Trên đường xuống suối vàng ông cháu chúng ta làm bạn, cũng không sợ cô đơn nữa.”
“Khốn kiếp!” Ông già vừa nghe hai ông cháu này thà chết cũng không chịu giao bí kíp thì tức giận đến mức bốc khói trên đầu.
“Sư phụ, họ muốn chết thì chúng ta cứ không cho bọn họ được như nguyện. Trước tiên cho thằng oắt này ăn một viên Thiên Thù Vạn Độc đan, cho nó biết, trên cái thế giới này có chuyện còn đáng sợ hơn cả cái chết.” Tên đồ đệ trẻ tuổi cũng giận dữ vô cùng, độc ác nói.
Ánh mắt ông già, cười độc ác: “Cách hay.”
Nói rồi lại lấy Thiên Thù Vạn Độc đan lần nữa, bóp cằm Yến Thiên Hành muốn đổ thuốc độc vào.
“Lúc này trời còn chưa tối mà các người đã lớn lối như vậy. Có phải coi người qua đường như bọn ta đều là kẻ mù không? Các người còn không đi thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.” Ngay khi ông già đó mới vừa đưa thuốc độc đến bên miệng Yến Thiên Hành, một giọng nói cà lơ cà phất xuất hiện.
Còn có một nam một nữ xuất hiện theo giọng nói ấy, nam nữ đều hết sức trẻ tuổi, một đôi tuấn nam mỹ nữ mắt sáng. Chỉ thấy bọn họ một người đút hai tay vào trong túi, một người khoanh hai tay trước ngực, đều mang dáng vẻ nhàn nhã, xem ra giống như một đôi tình nhân tản bộ trước khi mặt trời chiều lặn.
“Nơi này không phải là chỗ yêu đương đâu.” Tên đồ đệ trẻ tuổi thấy bọn họ đi tới thì lạnh giọng cảnh cáo.
“Vừa nghe lời này đã biết ông chú này chưa từng yêu đương rồi, yêu đương không phân chỗ, chỉ cần đúng người thì dù yêu đương ở đâu cũng đều giống nhau. Tôi cảm thấy nơi này không tệ liền định yêu đương ở chỗ này. Nếu như cách người quấy rầy nhã hứng của tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát bắt các người.” Khóe miệng Hoàng Tử Hiên cười tà nói với vẻ cà lơ cà phất.
“Báo cảnh sát?” Tay đồ đệ trẻ tuổi giễu cợt nói: “Có phải cậu đần không đấy? Cậu có tin trước khi cậu lấy điện thoại di động ra, tôi đã có thể gϊếŧ cậu không?”
“Tôi không tin.” Hoàng Tử Hiên quả quyết lắc đầu nói: “Anh đừng gạt tôi, tôi là người có có học.”
“…” Khóe miệng tên đồ đệ trẻ tuổi giật một cái, đúng là hết chỗ nói rồi.
“Anh Tần, anh mau cứu ông nội tôi với, ông ấy bị ông già này đả thương rồi.” Nhìn thấy Hoàng Tử Hiên xuất hiện, thoạt tiên Yến Thiên Hành rất kích động không dám tin vào hai mắt của mình, sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, bảo Hoàng Tử Hiên xem thương thế của ông nội Yến trước tiên.
“Tôi không sao, cứu Thiên Hành trước đi. Thứ ông ta cầm trong tay là thuốc độc đấy.” Ông nội Yến cũng kích động không thôi, nhìn thấy Hoàng Tử Hiên mà cứ như nhìn thấy cứu tinh, phản ứng đầu tiên chính là cháu trai được cứu rồi.
Nghe thấy lời nói của hai ông cháu này, hai thầy trò kia lập tức hiểu ra. Tên đồ đệ trẻ tuổi cả giận nói: “Thì ra các người quen nhau, còn cố ý đùa bỡn bọn tôi.”
“Đùa bỡn các người thì đã sao?” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, chỉ vào Yến Thiên Hành nói: “Mạng người này là của tôi, ai dám gϊếŧ cậu ta mà không có sự cho phép của tôi thì phải sống mái với tôi.”
Ông già sửng sốt, hỏi theo bản năng: “Cậu cũng dòm ngó bí kíp của nhà họ Yến?”
“Ha ha, cho dù bí kíp võ công có lợi hại đến đâu với các người đi nữa thì trong mắt tôi chẳng qua cũng chỉ là sách giáo khoa cho trẻ con tiểu học. Cũng chỉ có loại người như ông mới dòm ngó thôi.” Hoàng Tử Hiên mỉm cười, làm như thể đứng đầu thiên hạ không bằng.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt ông già lập tức thay đổi, đứng lên: “Thật là phách lối, tôi cứ muốn lấy mạng của cậu ta đấy."
“Thế tôi chỉ có thể lấy mạng của ông thôi.” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, nói đơn giản cứ như là đang nói với bác gái ở chợ bán thức ăn, làm thịt con gà này cho cháu vậy.
“Ha ha…” Ông già không những không giận mà còn cười, như thể nghe được chuyện gì buồn cười lắm: “Tôi sống đến từng này tuổi đầu rồi mà lần đầu có người dám nói muốn lấy mạng tôi ở ngay trước mặt tôi đấy, thực sự là hiếm có.”
“Đó là do ông sống không đủ lâu, lẽ nào chưa từng nghe qua một từ gọi là sống lâu mới thấy sao?” Lúc này Hạ Mạt cũng cười một tiếng.
“Hai đứa oắt con đứa nào đứa nấy đều kiêu ngạo, vậy hãy để cho tôi mở rộng tầm mắt trông thấy bản lãnh của các người đi.” Ông già nói rồi tới một bên, ý bảo Hoàng Tử Hiên đi qua tiếp chiêu.
Hoàng Tử Hiên cười híp mắt đi lên trước, lúc đi ngang qua người Yến Thiên Hành thì chìa tay điểm một cái ở trên người cậu ta. Toàn thân Yến Thiên Hành mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống. Sau khi nhận ra mình có thể cử động, cậu ta lập tức bò dậy chạy về phía ông nội Yến.
Nhìn thấy Hoàng Tử Hiên tiện tay đã có thể giải huyệt đạo cho Yến Thiên Hành, ánh mắt ông già không khỏi trầm xuống. Người có thể giải được cách điểm huyệt đạo của ông ta thì tối thiểu cũng phải là người tu võ nội gia có nội lực, xem ra quả thật mình không thể khinh thường tên nhóc này được.
Nghĩ đến đây, trong lòng ông già đã có tính toán, đối mặt với người tu võ nội gia nhất định phải tốc chiến tốc thắng, không thể dong dài dây dưa, không ra tay thì thôi, vừa ra tay là phải nhanh chóng đánh bại đối phương ở trong mấy chiêu, nếu không kéo dài càng lâu thì nội lực tiêu hao càng nhanh.
“Thằng ranh, nếm thử Tật Phong Quyền!” Sau khi quyết định cách thức, ông già ra chiêu, chạy về phía Hoàng Tử Hiên đồng thời vận hành nội lực tụ ở năm ngón tay, sau đó biến hóa năm ngón tay thành quyền trong lúc tiến lên.
Tên đồ đệ trẻ tuổi nhìn thấy sư phụ sử dụng tuyệt học giữ nhà thì trên mặt không khỏi hiện ra một nụ cười lạnh lùng. Anh ta rành rẽ uy lực Tật Phong Quyền này của sư phụ nhất, dưới tình huống bình thường chỉ cần Tật Phong Quyền vừa ra thì chỉ sợ có rất ít người có thể không bị thương. Dù cho có thể miễn cưỡng chống lại cũng không chiếm được bất kỳ lợi lộc nào.
Ông già cũng trà đầy lòng tin đối với võ công giữ nhà của mình, không nói đến ông ta đã là người tu võ nội gia Ngự Thể Cảnh, cho dù là kẻ tu võ không bước vào nội gia như đồ đệ ông ta thì lúc thi triển Tật Phong Quyền cũng vẫn có thể gϊếŧ sạch bốn phương.
“Thằng ranh, đây chính là kết cục việc tự đại của cậu.” Ông già lạnh lùng hừ một cái trong lòng, Tật Phong Quyền đã dồn đến trước người Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên không nóng không vội, trên mặt càng không có biểu cảm hốt hoảng. Anh vận nội lực, quần áo bay lên dù không có gió, nhếch miệng chỉ cười: “Vừa lúc, sau khi đột phá vẫn chưa có cơ hội thử xem Ngự Thể Cảnh nhị phẩm rốt cuộc ghê gớm cỡ nào.”
Vừa dứt lời, năm ngón tay phải lộ ra, có thể thấy rõ ràng vô số ánh sáng vô hình bắn ra.
Ông già kinh hãi, khi nghe Hoàng Tử Hiên nói mình là Ngự Thể Cảnh nhị phẩm thì lòng ông ta bỗng nhiên chùng xuống. Tuy nói nhị phẩm chỉ cao hơn nhất phẩm của ông ta một chút, nhưng phẩm cấp nội gia khác hoàn toàn so với ngoại gia, đó là khoảng cách sai một li đi một dặm đấy.
Nhưng mà lúc này mới biết thì cũng đã muộn, dù ông ta muốn thu tay chạy trốn cũng không kịp nữa. Huống hồ chưởng này của Hoàng Tử Hiên rất cổ quái, rõ ràng chỉ ra một chưởng nhưng trước mắt ông ta lại như có vô số bàn tay kéo tới từ bốn phương tám hướng giống như một cái lưới, ràng buộc ông ta ở giữa.
“Mẹ kiếp, chỉ có thể liều mạng thôi.” Ông già quát lên một tiếng lớn trong lòng, nội lực vùng đan điền bay vọt ra, tề tụ trong nắm tay, sau đó bất chấp tất cả, đánh tới theo một bóng chưởng.