Dặn dò xong một câu Hoàng Tử Hiên lập tức đứng lên đi ra ngoài cửa.
“Sáng sớm ngày mai tôi muốn ăn bánh trứng và khoai tây bào chua cay, anh có thể làm cho tôi không?” Lúc Hoàng Tử Hiên đang chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên nghe thấy âm thanh thật thấp của Hạ Mạt.
Hoàng Tử Hiên hơi sững sờ, anh dường như có thể mơ hồ cảm nhận được, trong lời nói của Hạ Mạt có xen lẫn hoài niệm sâu đậm. Thật sự giống như những món ăn bình thường nhất này, đã rất lâu không có đi qua trí nhớ cô ta. Hoài niệm nhứo nhung như vậ nhưng lại không dám đụng chạm, giống như một vết sẹo vậy.
“Được, ngủ đi. Ngày mai làm cho cô.” Trong lòng nặng nề thở dài, Hoàng Tử Hiên đáp ứng, nhẹ nhàng đóng cửa lại giúp cô ta rồi đi xuống lầu.
Trương Tiểu Lệ vẫn đang ngồi dưới lầu xem ti vi một cách nhàm chán, một chân đè dưới mông, một chân quơ quơ ở trên ghế sô pha, giống như đang có tâm sự gì đó.
“Sao còn chưa đi ngủ?” Hoàng Tử Hiên đi tới, nhấc đôi chân dài đang lăng quăng trên sô pha của cô sang một bên, lúc nào mới có chỗ ngồi.
“Đang nghĩ chút chuyện.” Trương Tiểu Lệ nhướn cằm, giọng nói có chút thâm trầm.
Hoảng Tử Hiên ngạc nhiên hỏi: “Cô cũng có tâm sự sao?”
“Sao tôi không thể có tâm sự? Anh có ý gì?” Trương Tiểu Lệ liếc anh một cái.
Hoàng Tử Hiên toét miệng cười một tiếng: “Để tôi đoán một chút, cô nhất định là đang nghĩ xem sớm mai ăn gì đúng không?”
“Anh đi chết đi.” Trương Tiểu Lệ bị trêu đùa phát cáu, vứt lại một câu rồi lập tức nhảy từ sô pha xuống dưới, dắt theo Tiểu Ngu Ngốc đi lên lầu, hiển nhiên không muốn ở lại nói chuyện với Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên bày ra vẻ mặt rất vô tội, chẳng lẽ anh đoán sai rồi sao?
Haizz, lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển, thật sự không dễ đoán không dễ đoán.
Sau khi thở dài, Hoàng Tử Hiên tắt ti vi, sau đó quay lại phòng rửa mặt nghỉ ngơi.
Ting… ting.
Bên này còn chưa đứng lên, điện thoại di động trong túi đột nhiên reo.
Hoàng Tử Hiên rút điện thoại ra, là Bạch Phi Nhi gọi đến, không khỏi ngạc nhiên. Rõ ràng ban ngày anh đã nói với Bạch Phi Nhi không thể tiêm được cho Noãn Noãn, để cô cho con bé cứ uống thuốc trước đã. Sao đã trễ thế này rồi còn gọi điện thoại tới, chẳng lẽ Noãn Noãn xảy ra chuyện gì rồi sao?
Nghĩ đến khả năng này, Hoàng Tử Hiên lập tức nghe điện thoại: “Bạch tiểu thư, có phải Noãn Noãn xảy ra chuyện gì rồi không?”
“A..” Bạch Phi Nhi dừng lại nói: “Anh gọi tôi là Phi Nhi là được rồi, trễ thế này còn gọi điện thoại cho anh, không làm phiền anh nghỉ ngơi chứ?”
Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười: “Không sao, tôi còn chưa ngủ, sao vậy?”
Vừa nghe thấy Hoàng Tử Hiên nói vẫn chưa ngủ, Bạch Phi Nhi mừng rỡ kêu một tiếng: “Hoàng Tử Hiên, tôi muốn làm phiền anh một chuyện. Y Y đến bây giờ vẫn chưa về, điện thoại cũng không gọi được. Tôi rất lo lắng cho cô ấy, nhưng Noãn Noãn không thể bỏ đi không chăm sóc. Đã trễ như thế này rồi tôi cũng không dám gọi điện cho chú Giang, sợ hai người già bọn họ lo lắng. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể gọi cho anh.”
Hoàng Tử Hiên mơ hồ hỏi lại: “Vậy ý của cô là?”
“Liệu có thể làm phiền anh đến công ty Y Y một chuyển không? Gần đây cô ấy có tham gia đợt huấn luyến của công ty, nhưng bình thường giờ này cũng nên về rồi. Hôm nay vẫn chưa có tin tức gì, tôi thật sự hơi lo.” Bạch Phi Nhi ngượng ngùng nói.
Hoàng Tử Hiên nhìn thời gian, đã gần mười một giờ đêm. Dù huấn luyện gì cũng sẽ không làm trễ như vậy, hơn nữa gọi điện thoại cũng không nghe, khó trách Bạch Phi Nhi sẽ lo lắng, ngay cả anh cũng cảm thấy có gì không ổn.
“Được, tôi đi xem chút, có gì sẽ gọi điện cho cô.” Hoàng Từ Hiên không tử chối yêu cầu của Bạch Phi Nhi, dù sao cũng từng quen biết, anh cũng không mong Giang Y Y xảy ra chuyện gì.
Sau khi cúp điện thoại của Bạch Phi Nhi xong, Hoàng Tử Hiên lập tức cầm chìa khóa xe đi ra cửa.
Giang Y Y kí hợp đồng với công ty giải trí Tinh Quang, cách chỗ ở của Hoàng Tử Hiên không tính là gần. Có điều tốc độ lái xe của Hoàng Tử Hiên cực nhanh, không đến hai mươi phút đã đến nơi.
Hoàng Tử Hiên dừng xe dưới cửa của giải trí Tinh Quang, lúc xuống xe bắt đầu thấy khó khăn. Đã trễ thế này rồi, công ty sớm đã tan làm, cửa kính văn phòng cũng khóa chặt, anh muốn vào cũng không vào được.
Đứng ở cửa, ngửa đầy nhìn tòa nhà cao hơn hai mươi tầng này, trong lòng Hoàng Tử Hiên bắt đầu nghi ngờ, trong công ty một ngọn đèn cũng không còn sáng, Giang Y Y ở trong kiểu gì?
Suy nghĩ một chút, Hoàng Tử Hiên lôi điện thoại ra, tìm đến số của Giang Y Y. Sau khi kết nối được, đợi cả mộ hồi chuông dài cũng không có người nghe, điều này khiến Hoàng Tử Hiên bắt đầu lo lắng.
Đúng lúc Hoàng Tử Hiên đang bế tắc ở bên ngoài, trong mắt đột nhiên lóe lên một vệt sáng, bên tai mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bước chân. Anh không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng lắc mình núp ở phía sau cây cốt.
Chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân đã truyền đến rất gần, chỉ thấy hai người đàn ông mặc đồng phục an ninh đang soi đèn pin kiểm tra. Lúc hai người đi đến cửa còn có chút nhàm chán, một người móc ra một hộp thuốc, sau đó rút hai điếu thuốc, mỗi người một điếu hút.
“Thời tiết càng ngày càng lạnh nhỉ?”
“Ừ, mùa đông sắp đến rồi.” Hai người một ngồi một dựa trò chuyện với nay.
“Anh nói xem chúng ta thế này có bị coi là nối giáo cho giặc không?” Nói chuyện một lúc, đột nhiên một người hỏi.
“Có ý gì?” Người còn lại giống như không hiểu gì vậy.
Người kia chỉ chỉ vào cao ốc sau lưng: “Anh nói xem là ý gì, hôm nay lạnh như vậy, một người con gái bị nhốt trong phòng còn bị hạ nhiệt độ của điều hòa, ngộ nhỡ lạnh quá xảy ra chuyện gì, đến lúc đó chúng ta cũng bị tính là đồng phạm. Cứ nghĩ đến đây là tôi lại thấy lo lắng.”
Người kia cuối cùng cũng hiểu hắn đang nói gì, lập tức thở dài một cách nặng nề: “Anh cho là tôi muốn nhốt cô ấy lại sao, những chuyện như thế này chúng ta có thể có quyền lựa chọn chắc. Lãnh đạo đã chỉ thị như vậy, nếu chúng ta không làm theo thì người gặp xui xẻo sẽ đổi thành chúng ta đấy. Anh nghĩ chút đi, nếu chúng ta thất nghiệp, vợ con phải làm sao? Ai ra ngoài đời mà không phải vì kiếm miếng cơm qua ngày chứ?”
“Mặc dù nói vậy, nhưng tôi vẫn sợ lỡ cô ấy chết cóng. Anh nói xem ngộ nhỡ chết thật thì làm thế nào?” Lương tâm người này vẫn bất an, nhưng mình chỉ là một nhân vật tiểu tốt làm sao dám cản đây.
“Chết cóng thì không đến đâu, vừa rồi tôi nhìn điều khiển nhiệt độ rồi, mới có bảy tám độ thôi.” Người còn lại trả lời như vậy, nhưng giọng nói cũng không xác định lắm.
Nghe đến đây, Hoàng Tử Hiên dường như đã có thể xác định được cô gái trong miệng bọn họ chính là Giang Y Y. Hiển nhiên Giang Y Y vẫn đang bị nhốt trong phòng nào đó trong công ty, hơn nữa phòng còn mở máy lạnh. Sắp đến tháng mười một rồi, bảy tám độ cũng là nhiệt độ trời đông ở Long Thành, nếu Giang Y Y bị nhốt cả đêm như thế thì không bị chết cóng cũng bệnh nặng mà thôi.
Lúc Hoàng Tử Hiên lo lắng nhưng cũng không khỏi cảm thấy kì quái, Giang Y Y mới vào công ty được mấy hôm, sao lại đắc tội với lãnh đạo rồi?
“Tôi vẫn hơi lo lắng, dù sao cũng chỉ là một cô gái, lại còn mặc ít như vậy, chịu cái giá rét như thế sao được. Anh xem thế này được không, chúng ta chỉnh nhiệt độ cao lên chút, dù sao cũng chỉ có hai chúng ta, anh không nói tôi không nói sẽ không có người biết được.” Một người lương tâm bất an nói.
Người kia suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng thấy lo lắng, cuối cùng gật đầu một cái, đồng ý với chủ ý người kia đưa ra.
Đạt được thỏa thuận chung, hai người lập tực ném tàn thuốc đứng lên, lấy thẻ từ ra cà cửa đi vào.
Hoàng Tử Hiên thừa dịp hai người bọn họ đưa lưng về phía mình, nhanh chóng đuổi theo, trước khi cửa tự động đóng lại đã lắc mình lẻn vào trong, cũng lẹ tay tìm được vật để mình ngụy trang.
Hai người đi phía trước dường như cảm giác được gì, bước chân không khỏi sửng sốt mà dừng lại, sau đó đồng loạt quay đầu liếc nhìn nhau, một người hỏi: “Vừa rồi anh có cảm nhận được gì không?”
“Thật giống như có gió thổi qua.” Người còn lại trả lời.
Người kia gật đầu một cái, nói: “Chắc là gió thôi, đi thôi, nhanh lên.”
Vừa nói hai người lập tức đi về phía thang máy. Đợi đến khi cửa thang máy tự động đóng lại, Hoàng Tử Hiên mới đi ra, thấy thang máy cuối cùng cũng dừng lại ở tầng 8.
Hai nhân viên bảo an ra khỏi thang máy lập tức chạy nhanh đến phòng điều khiển. Trong phòng điều khiển không chỉ có công tắc nguồn của cả tầng mà còn có điều khiển trung tâm của điều khiển điều hòa. Cả hai không dám bật đèn nên chỉ có thể dùng đèn pin soi. Tìm được điều khiển của điều hòa phòng Giang Y Y đang bị nhốt, thương lượng xem nên chỉnh đến bao nhiêu độ là thích hợp.
Hai người chụm đầu nhỏ giọng bàn bạc, hoàn toàn không phát hiện sau lưng có người. Đợi đến khi hai người họ phát giác ra, đã bị bụp bụp hai tiếng, ngất xỉu.
Hoàng Tử Hiên đánh ngất bọn họ xong, anh giơ tay tắt điều hòa ở phòng thu vũ một đang được đánh giấu, sau đó chạy thật nhanh ra ngoài, tìm xem ở tầng này phòng nào là phòng thu vũ một.